Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 1103: Xong Hết Rồi.




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Tuy nhiên lúc này...

Trong mắt Lục Duyên hiện lên một tia lạnh lẽo.

Bây giờ tình thế đã lật ngược, đến lượt dị hóa chi mẫu phải lo lắng rồi!

Lục Duyên nhanh chóng phản ứng lại, nhìn về phía bong bóng vũ trụ.

Có vẻ bong bóng vũ trụ vẫn rất tốt, lúc này Lục Duyên mới nhẹ nhàng thở phào. Rõ ràng đại lão kia cũng chẳng làm gì với vũ trụ của hắn.

Không biết đại lão đó đang làm gì?

Lục Duyên định quay về nhìn xem, sau đó cảm ơn hắn thật tử tế.

Ngay lúc này, trong đầu Lục Duyên vang lên một giọng nói.

"Đồng hương, nếu ngươi đã cảm ngộ xong bản nguyên không gian, vậy chúng ta cũng nên rời khỏi đây rồi. Bọn ta đã đi chơi gần hết vũ trụ của ngươi. À đúng rồi, sau này ngươi có rảnh thì để cho hung thú ăn ngon một chút, nếu không sẽ chẳng có món ngon để ăn đâu, thê thảm lắm đó"

Lục Duyên ngạc nhiên, không hiểu đây là chuyện gì.

Vế đằng trước hắn còn có thể hiểu rõ, nhưng... Món ngon ở câu sau nghĩa là gì?

Lục Duyên cũng không suy nghĩ thêm nữa, hắn vội vàng nhìn xung quanh, nhưng lại nhận ra chẳng có chút dấu vết nào.

Đại lão kia đã yên lặng rời khỏi đây không một tiếng động.

Trong lòng Lục Duyên bất giác giật mình, cho dù hắn có nắm giữ bản nguyên không gian, nhưng vẫn không thể nhìn ra được chênh lệch của hai bên lớn như thế nào sao?

Thực lực như thế chẳng phải quá đáng sợ à?

Cũng may, đó không phải kẻ thù.

Nếu không, e rằng chính bản thân Lục Duyên sẽ chịu thiệt thòi rồi.

Lục Duyên lắc đầu, nở một nụ cười thật tươi.

Cơ thể hắn biến mất tại chỗ, ngay sau đó lại xuất hiện bên trong bong bóng vũ trụ.

Tầm mắt hắn quét qua sao trời trong vũ trụ, sau đó hít sâu một hơi, ánh mắt lại trở nên sắc bén.

Có lẽ gần đến lúc chấm dứt mọi chuyện rồi.

Lục Duyên ra lệnh để phát lại lịch sử của chính mình, rồi di chuyển bong bóng vũ trụ quay trở về đường cũ.

Cùng lúc đó, bản thể của hắn cũng rời khỏi bong bóng vũ trụ, chui thẳng vào bên trong không gian thứ nguyên của hỗn độn.

Chỉ một lúc sau, Lục Duyên đã đi qua năm con đường mà mình từng đi trước đó, đi về nơi trước kia từng bị quái vật dị hóa phát hiện ra.

Trong không gian thứ nguyên, Lục Duyên cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh và vô cùng tà dị.

Lúc Lục Duyên là phân thân, hắn đã có thể cảm nhận được thứ khí tức này, lúc ấy thông qua phân thân nên Lục Duyên có cảm nhận giống như phân thân, cảm nhận được áp lực của luồng khí tức này mạnh mẽ đến mức nào.

Khi ấy, Lục Duyên đã hiểu rõ khí tức này mạnh đến mức đáng sợ, hắn không thể địch nổi.

Nhưng bây giờ, khi cảm nhận được luồng khí tức này, trong lòng Lục Duyên lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Bây giờ với Lục Duyên mà nói, thứ khí tức vốn dĩ mạnh đến rợn người này đã trở nên rất bình thường.

Lục Duyên thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước ra khỏi không gian thứ nguyên.

Dị hoá chi mẫu đang điều khiển các quái vật dị hóa tìm kiếm dấu vết của Lục Duyên, vì lâu như vậy nhưng vẫn không thể tìm thấy nên nàng ta cực kỳ giận dữ.

Đây là lần đầu tiên nàng ta gặp một con kiến hôi xảo trá như vậy.

Chờ đến khi nàng ta tìm thấy con kiến hôi kia xong, chắc chắn sẽ hành hạ hắn thật ác liệt Trong lòng dị hoá chi mẫu giận đến phát điên.

Vào đúng lúc này, dị hoá chi mẫu bỗng cảm nhận được khí tức quen thuộc. Nàng ta hơi dừng lại, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về hướng truyền ra khí tức.

Trong khu vực mà khí hỗn độn không ngừng trào dâng, dị hoá chi mẫu nhìn thấy con kiến hôi mà nàng ta đã tìm kiếm từ lâu.

Đầu tiên dị hoá chi mẫu hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó gương mặt nàng ta đã hiện lên về cực kỳ vui mừng.

Không ngờ con kiến hôi này lại tự đưa mình đến cửa à?

Đúng là không biết sống chết!

Nhưng, sự vui mừng này cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt, rất nhanh sau đó nét mặt dị hoá chi mẫu đã trở nên hoảng sợ.

Con kiến hôi mà nàng ta ngày đêm mong ngóng, vậy mà giờ đây đã có khí tức vô cùng rợn người, khiến nàng ta run sợ.

"Sao có thể? Đây là... Khí tức bản nguyên?"

Tất cả các con mắt trên người dị hoá chi mẫu đều trừng to, tất cả các cái miệng đều há hốc, phát ra âm thanh nghi ngờ và khiếp sợ.

Nàng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, sao chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà con kiến hôi này lại vừa có thể bước vào cấp pháp tắc, vừa có thể nắm giữ bản nguyên, rồi đạt đến cấp căn nguyên.

Lục Duyên cảm nhận được nỗi sợ từ trên người dị hoá chi mẫu, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh.

Hắn chỉ mỉm cười:

"Chẳng có gì là không thể"

Sau đó, Lục Duyên đưa tay về phía dị hoá chi mẫu, rồi nắm lại thành nắm đấm.

Âm!

Sức mạnh đáng sợ tuôn trào, không gian nơi dị hoá chi mẫu đang đứng bị xé rách.

Khí tức khủng bố xung quanh người dị hoá chi mẫu trào dâng, các sức mạnh pháp tắc bao phủ xung quanh cơ thể dị hóa chi mẫu cũng bùng nổ theo dị hóa chi lực.

Sức mạnh tuôn trào từ người dị hoá chi mẫu đẩy khí hỗn độn sang một bên, xé rách không gian hỗn độn. Nhưng cho dù dị hóa chi mẫu có giãy giụa đến mức nào, gió lốc trong không gian vẫn bao phủ dị hóa chi mẫu như cũ, xé rách sức mạnh xung quanh cơ thể nàng ta, sau đó xé rách đến huyết nhục của nàng ta.

Tiếng gầm thét của dị hoá chi mẫu vang trong không gian hỗn độn, âm thanh cực kỳ ghê rợn vang lên không ngớt.

Nét mặt Lục Duyên chẳng thay đổi gì, linh lực liên tục trào dâng, làm cho gió lốc trong không gian không ngừng tàn phá. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, huyết nhục của dị hóa chi mẫu đã hoàn toàn bị chôn vùi trong không gian, khí tức cũng tan biến.

Lúc này Lục Duyên mới làm cho sức mạnh bản nguyên không gian từ từ biến mất.

Không gian vỡ nát dân hồi phục, khí hỗn độn cũng dần khôi phục như trước, tất cả giống như bình thường chưa hề xảy ra chuyện gì, ngay cả khí tức dị hoá chi mẫu cứ như chưa từng xuất hiện.

Lục Duyên nhìn khu vực hỗn độn kia, trong mắt hắn chợt hoảng hốt, sau đó hắn lại thở phào một hơi, trên gương mặt nở nụ cười nhẹ nhõm.

Cơ thể hắn biến mất ngay tại chỗ.

Một lát sau, Lục Duyên đã quay về bong bóng vũ trụ.

Trong biệt thự ở Bổ Thiên thành.

Vốn dĩ mấy người Lý Thanh Hòa đang tu luyện trong phòng trọng lực, vì dị hóa chi mẫu, nên hầu như tất cả các chiến binh gen trong vũ trụ đều đang cố gắng tu luyện.

Mà mấy người Lý Thanh Hòa là bạn đời của Lục Duyên, nên yêu cầu do chính bản thân họ đặt ra còn cao hơn.

Từ sau khi Lục Duyên bắt đầu bế quan, các nàng chưa hề ngừng tu luyện.

Đột nhiên, mọi người cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh mình xảy ra thay đổi, họ vội vàng mở mắt ra.

Sau khi thấy Lục Duyên đứng trước mặt, đám người Lý Thanh Hòa đều ngạc nhiên, sau đó ai nấy đều cực kỳ vui mừng.

"A Duyên! Ngươi tu luyện xong rồi à?"

Lý Thanh Hòa không nhịn được mà bước lên ôm chặt Lục Duyên.

Tuy trong thời gian hiện thực chỉ mới trôi qua mấy chục năm ngắn ngủi, nhưng trong thời gian khởi nguyên đã trôi qua mấy trăm năm.

Lục Duyên bận rộn tu luyện, thậm chí chẳng thể gặp mặt các nàng.

Sự nhớ nhung trong lòng các nàng gần như sắp trào ra ngoài rồi.

Lục Duyên cũng ôm chặt Lý Thanh Hòa, quay đầu nhìn về phía đám người Tư Thính Tuyết đang ngạc nhiên và mừng rỡ.

Với mấy người Lý Thanh Hòa, có lẽ chỉ mới trôi qua mấy trăm năm, nhưng với hắn thì đã trôi qua mấy trăm nghìn năm.

Hắn cũng rất nhớ đám người Lý Thanh Hòa.

Trên mặt hắn chợt nở nụ cười dịu dàng, hắn chậm rãi nói:

"Ừ, xong hết rồi"

--------------------------

Hết

--------------------------

Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------