Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 1102: Thành Công.




Phải biết rằng, cho dù bây giờ hắn đã điều khiển được pháp tắc thời gian, nhưng tối đa cũng chỉ tăng lên gấp trăm lần.

Lại nhờ có bản thân Khởi Nguyên Chi Địa tăng tốc thời gian, nhưng nhiều nhất chỉ gấp một ngàn lần mà thôi.

Vậy mà đại lão này lại nói gấp mười ngàn lần?

Đây không phải lố quá rồi sao?

Lục Duyên nhanh chóng bình tĩnh lại. Dựa vào những biểu hiện trước đó của đại lão này, có lẽ hắn là cấp căn nguyên, thậm chí càng mạnh hơn đúng không?

Thực lực khủng bố như vậy thì việc đó cũng bình thường thôi.

Trong lòng Lục Duyên rất cảm động và biết ơn, hắn vội vàng gật đầu:

"Cảm ơn tiền bối!"

"Đều là đồng hương mà, khách sáo gì chứ. Đúng rồi, chúng ta ra ngoài du lịch, ngươi không ngại nếu chúng ta vào trong bong bóng vũ trụ của ngươi dạo chơi chứ?"

"Đương nhiên không ngại rồi!"

Lục Duyên vội đáp lời.

Nếu đại lão này thật sự có ác ý, vậy hắn đã không giúp mình như vậy.

Vả lại... Với thực lực của đại lão, nếu họ muốn làm gì bong bóng vũ trụ của hắn, hắn chắc chắn không ngăn cản được.

Chỉ có thể đồng ý.

Lục Duyên cũng không nghĩ nhiều nữa, yên tâm cảm ngộ tự bí ẩn của bản nguyên không gian.

Trong hỗn độn hải, nhìn quả cầu bản nguyên màu trắng ở trước mặt, Nam Cung Tĩnh cười nói:

"Không ngờ A Trạch lại có hứng thú như vậy, nuôi một nam nhân sao?"

Khóe miệng Lục Trạch giật một cái, trên mặt hắn chợt lộ ra nụ cười xấu xa:

"Tĩnh Tĩnh à, ta thấy có vẻ tối hôm qua ngươi thoải mái quá rồi đúng không?"

Nụ cười của Nam Cung Tĩnh chợt cứng đờ, những người khác cũng lén lút cười thầm, chỉ có Anh Anh vẫn ngơ ngác không hiểu gì.

Nàng ấy nhìn bong bóng vũ trụ ở cách đó không xa, mắt chớp chớp:

"Chúng ta vào đó chơi à? Trong đó có phải có rất nhiều đồ ăn ngon không?"

"Đúng rồi, vào đó xem có món đặc sản nào ngon không!"

Cặp mắt Lục Trạch sáng lên, dẫn theo mấy người biến mất không thấy đâu nữa.

Về phần Lục Duyên vẫn ở tại chỗ cũ, với thực lực của Lục Trạch, hắn muốn quan tâm đến Lục Duyên một chút vẫn rất dễ dàng.

Lục Duyên say sưa tu luyện trong bản nguyên không gian.

Trong lúc Lục Duyên tu luyện, thời gian dần trôi qua, ở hiện thực đã trôi qua mười năm, thời gian trong bản nguyên không gian cũng đã tròn một trăm nghìn năm.

Lúc này, bản nguyên không gian đột nhiên dao động.

Trong bong bóng vũ trụ, trên một bãi đất trống ở một tinh cầu vô danh, Alice đang nướng thịt một con hung thú không biết tên, đám người Lục Trạch ngồi ngay bên cạnh.

Vào lúc này, Lục Trạch đột nhiên nhướng mày, hắn nhìn về nơi xa.

"Kết thúc nhanh như vậy à? Còn nhanh hơn ta nghĩ đấy"

Không chỉ Lục Trạch, ngay cả đám người Nam Cung Tĩnh cũng nhìn về phía đó, trên khuôn mặt mọi người đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Chỉ dùng một trăm ngàn năm đã cảm ngộ được bản nguyên? Tài năng như thế này... Còn tốt hơn chúng ta có đúng không?"

Nam Cung Tĩnh nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn thử đánh nhau một chút.

Tuy nhiên, nàng ấy lại nghĩ đến chuyện tiểu tử kia mới chỉ nắm giữ mỗi bản nguyên không gian, sợ rằng nếu mình quá tay, tiểu tử đó sẽ không còn sức đánh trả.

Trên mặt Lục Ly nở nụ cười dịu dàng:

"Chúng ta cũng sắp đi dạo hết cả bong bóng vũ trụ này rồi, chờ tên đó đi ra, chúng ta sẽ đến nơi khác chứ?"

Lục Trạch gật đầu:

"Vậy thì đi thôi, bong bóng vũ trụ này vẫn còn quá non trẻ, không có nhiều hung thú ăn ngon. Trước khi đi nói cho tiểu tử đó biết, bảo hắn chăn nuôi hung thú sao cho thịt chúng ăn ngon hơn, tránh đến lúc muốn ăn ngon lại không thể thưởng thức, như vậy rất đáng thương đấy"

Anh Anh tô vẻ đồng ý, gật đầu:

"Đúng đúng! Lục Trạch nói rất đúng"

Đám người Lâm Linh trợn trắng mắt.

Chỉ có hai người họ luôn đặt sự chú ý vào những việc thế này.

Lúc mọi người đang nói chuyện, trong hỗn độn hải, quả cầu ánh sáng màu trắng bạc xuất hiện từng vết nứt, sau đó nổ tung rồi hoàn toàn vỡ vụn, dư âm khủng bố tàn phá bừa bãi, khí hỗn độn cũng trào dâng theo dư âm đó.

Lục Duyên bước ra từ trong quả cầu ánh sáng đã vỡ vụn đó.

Lúc này, tóc và mắt của Lục Duyên đều biến thành màu trắng bạc, trên người hắn ẩn chứa khí tức tàn phá bừa bãi vô cùng huyền ảo.

Từng vùng kẽ nứt không gian xuất hiện xung quanh cơ thể hắn, rồi bất giác lan tràn về phía xa.

Ánh mắt Lục Duyên đã tỉnh táo lại từ trong mờ mịt, hắn thu lại sức mạnh quanh người, sau đó kẽ nứt không gian cũng biến mất theo.

Hắn khẽ thở phào một hơi, cảm nhận được sức mạnh vô cùng kinh khủng đang ẩn chứa trong cơ thể mình, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ.

Mạnh quát Sau khi nắm giữ bản nguyên không gian, Lục Duyên cảm thấy bây giờ bản thân mình có thể nhẹ nhàng giết chết hắn của ngày xưa.

Bảo sao trước đó đại lão kia nói rằng dị hoá chi mẫu vẫn chưa đạt đến cấp căn nguyên, nếu nàng ta đạt đến cấp căn nguyên thì hắn hoàn toàn không thể chạy thoát.

Lúc đầu Lục Duyên vẫn chưa tin lắm.

Nhưng bây giờ Lục Duyên nghĩ lại thì cảm thấy đại lão kia nói không sai chút nào.

Nếu như dị hoá chi mẫu đã nắm giữ được một bản nguyên, vậy chắc chắn hắn không thể chạy thoát rồi.

Sức mạnh hai bên chênh lệch quá lớn.