Sau khi băng bó xong, Diệp Chi Lan được vệ sĩ lái xe đưa về nhà, tài xế của Đường Diễm Tinh cũng đến đón cô ngay sau đó. Trác Hiểu Phong lái xe đưa chú của mình về nhà, trên đường về Trác Dương Kỳ nhớ lại dáng vẻ lo sợ, căng thẳng của Diệp Chi Lan khi đối mặt với Diệp Khởi Dương và Diệp Vĩnh Hi, rõ ràng là anh chị em với nhau sao lại có dáng vẻ như thế? Anh tò mò hỏi Trác Hiểu Phong: “Hiểu Phong! Giữa Chi Lan và anh chị của cháu ấy có hiềm khích gì sao? Sao chú thấy thái độ của Chi Lan khi gặp hai người họ rất kỳ lạ.”
“Dạ không có gì đâu ạ, bình thường cậu ấy cũng như vậy, chú cũng biết Chi Lan khá là nhút nhát hướng nội mà.” Trác Hiểu Phong cười cười trả lời qua loa, trong lòng thầm nghĩ chỉ khi đối diện với mấy người Diệp gia và chú thì Chi Lan mới ngoan ngoãn, rụt rè như vậy thôi.
Trác Dương Kỳ vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng Trác Hiểu Phong đã nói thế rồi cho dù anh có hỏi thế nào nữa thì cũng vô dụng.
.........................................................
Tập đoàn Trác thị
Chín giờ rưỡi sáng, Diệp Chi Lan tung tăng đến Trác thị, lễ tân cùng các nhân viên ở đấy đã quá quen thuộc với cô rồi nên khi cô đến bọn họ đều tươi cười chào cho cô đi thoải mái lên tầng cao nhất.
Jane thư ký của Trác Dương Kỳ thấy Diệp Chi Lan thì mỉm cười chào hỏi: “Cô Diệp đến tìm tổng giám đốc sao? Tổng giám đốc vừa mới đi họp, cô Diệp cứ vào trong phòng làm việc đợi một chút đi.” Nói xong, Jane cũng nhanh chóng đi đến phòng họp.
Diệp Chi Lan đẩy cửa đi vào bên trong phòng làm việc của Trác Dương Kỳ, đặt hộp bánh ngọt lên bàn tiếp khách, cô ngồi xuống xếp hai chân lên ghế mở điện thoại lên xem phim trong lúc chờ đợi anh.
Gần một tiếng trôi qua, Trác Dương Kỳ vẫn chưa trở lại Diệp Chi Lan bắt đầu cảm thấy buồn chán, cô đứng dậy đi về phía bàn làm việc của anh, đảo mắt một lúc cô vô tình nhìn thấy một khung ảnh bị úp xuống mặt bàn, vừa định lật lên xem thử thì Diệp Chi Lan giật nảy mình rụt tay lại khi nghe giọng của Trác Dương Kỳ truyền đến: “Chi Lan! Cháu làm gì thế?”
Lúc Diệp Chi Lan giật mình rụt tay lại đã vô tình làm rơi vỡ chậu xương rồng được đặt gần đó, cô luống cuống khom người xuống định nhặt mấy mảnh vỡ cùng cây xương rồng kia lên thì bị cánh tay của Trác Dương Kỳ ngăn lại.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên đối diện với Trác Dương Kỳ cả người của Diệp Chi Lan bất giác rùng mình, hoảng sợ, ánh mắt hiện giờ của anh rất lạnh lẽo ẩn chứa sự tức giận, cô hoảng loạn vội nói: “Cháu xin lỗi! Cháu không có cố ý làm rơi chậu xương rồng đâu ạ, cháu chỉ là...”
Còn chưa kịp nói hết câu đã Trác tổng cắt ngang: “Đừng chạm vào mấy mảnh vỡ đó, chú sắp có công việc quan trọng cần phải giải quyết rồi, cháu về đi.”
Mặc dù Trác Dương Kỳ không có biểu hiện ra bên ngoài nhưng một người khá nhạy cảm như Diệp Chi Lan thì làm sao có thể không cảm nhận được anh đang tức giận chứ, tức giận đến mức đuổi cô về, đây là lần đầu tiên anh đuổi cô ra ngoài như thế.
Diệp Chi Lan biết mình làm sai, cô cúi đầu xin lỗi anh một lần nữa, trước khi rời đi cô không quên dặn anh ăn bánh ngọt mà mình đã mang đến, hy vọng sau khi ăn xong Trác Dương Kỳ sẽ bớt tức giận.
Jane thấy Diệp Chi Lan ra ngoài thì bất ngờ vô cùng, bình thường Diệp Chi Lan ở chơi đến tận trưa kia mà: “Sao hôm nay cô Diệp về sớm thế?”
Diệp Chi Lan cười gượng trả lời: “Em lỡ làm chú ấy tức giận rồi, em vô tình làm rơi vỡ chậu xương rồng của chú ấy.”
Jane vừa nghe xong thì giật mình thốt lên: “Ôi! Sao em lại bất cẩn thế? Chậu xương rồng đó tổng giám đốc rất thích, rất trân quý luôn, chị không biết là ai tặng nhưng có lẽ là một người rất quan trọng không thì sao tổng giám đốc lại nâng niu nó như vậy. Nhưng không sao đâu, em đừng quá lo lắng, tổng giám đốc cưng chiều em như thế sẽ không giận lâu đâu, không biết chừng lát nữa sẽ gọi tìm em thôi.”
Diệp Chi Lan nghe xong nụ cười tự nhiên hơn mấy phần, ánh mắt khi nãy của anh dọa cô suýt bay cả hồn vía.
Đợi sau khi Diệp Chi Lan rời đi, Jane mới mang tài liệu vào cho Trác Dương Kỳ, thấy anh đã dọn sạch đống vỡ cô đặt tài liệu lên bàn rồi nói: “Để tôi mang mấy mảnh vỡ này ra ngoài ạ.”
“Không cần!” Trác Dương Kỳ ngay lập tức ngăn cản không cho Jane động vào mấy mảnh vỡ kia.
Jane vội thu tay lại xoay người rời khỏi phòng làm việc, tay vừa chạm vào cửa thì Trác Dương Kỳ gọi lại: “Khoan đã, cô mang hộp bánh ngọt này ra ngoài chia cho mọi người luôn đi.”
Jane mở to hai mắt nhìn tổng giám đốc của mình: “Tổng giám đốc! Đây không phải là bánh của...”
“Tôi bảo mang ra ngoài chia cho mọi người thì cứ chia đi.” Trác Dương Kỳ lạnh lùng ra lệnh, sắc mặt hiện giờ của anh cực kỳ cực kỳ tệ.
Jane mím môi không dám nói thêm bất cứ câu nào nữa, trong lòng chỉ cảm thấy thương cho Diệp Chi Lan, một tuần bảy ngày thì Diệp Chi Lan đã đem bánh ngọt rồi đồ ăn ngon hết bốn ngày rồi, cứ như thế trong suốt nửa năm mà tổng giám đốc của cô chưa từng ăn bất cứ món nào, người được hưởng toàn là cô và mọi người.
Nếu như Diệp Chi Lan đi mua mang đến thì đỡ, đằng này Jane biết mấy món đó Diệp Chi Lan đều đích thân làm rồi mang đến, từng món đều đặt hết tâm tư vào đó thế mà Trác tổng lại không hề trân trọng, cô lại không dám nói cho Diệp tiểu thư biết, biết rồi sẽ đau lòng chết mất.
Diệp Chi Lan cảm thấy có lỗi, áy náy vì đã lỡ làm vỡ chậu xương rồng, cô bảo vệ sĩ chở đến chợ hoa, cô sẽ mua một chậu xương rồng khác cho anh, đẹp hơn cả chậu xương rồng cũ luôn.
Đến chợ hoa, Diệp Chi Lan đang lựa chậu xương rồng thì bỗng nhận được cuộc gọi từ một người bạn, bên kia giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi truyền đến: “Jasmine! Sắp tới có một đoàn khách muốn đến du lịch ở tỉnh T, em có muốn nhận không?”
“Nhận chứ, anh gửi lịch với thông tin cho em đi, em sẽ sắp xếp.” Diệp Chi Lan vui vẻ nhận việc, thật ra lúc còn du học ở nước N cô không có học quản trị kinh doanh như những gì mà gia đình sắp xếp, cô đã lén học ngành du lịch, cô muốn làm hướng dẫn viên du lịch, muốn đi đây đó hơn là ngồi một chỗ xử lý đống công việc nhức đầu kia.
Nhận công việc xong, Diệp tiểu thư tiếp tục lựa xương rồng, chọn cây và chậu đẹp nhất tặng cho anh.