Trác Dương Kỳ rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Chi Lan, lúc này anh mới thấy vết thương trên trán cùng với một bên mặt của cô bị sưng, khi nãy do tóc mái cùng với mái tóc dài của cô đã che khuất đi nên anh không thấy được, bây giờ ngồi gần anh thấy rất rõ. Đôi mày của Trác Dương Kỳ nhíu chặt, sắc mặt có hơi tối lại hỏi: “Trán của cháu bị sao vậy? Còn nữa, sao mặt của cháu lại sưng như thế? Là ai đã đánh cháu?”
Diệp Chi Lan còn chưa kịp nói gì thì Đường Diễm Tinh đã nhếch mép lên tiếng trả lời thay: “Là cháu cưng của chú gây ra đó ạ.” Lâu rồi không thấy bộ dạng như sợ sệt như cún cụp đôi của Trác Hiểu Phong, cô phải trêu chọc tên bạn thân này một chút mới được.
Trác Hiểu Phong giật mình sợ đến mức suýt bay cả hồn vía, cậu lắc đầu lia lịa vội nói ngay: “Trời mẹ ơi! Trời đất chứng giám, có cho cháu mười cái lá gan cháu cũng không dám động đến bà cố nội này đâu, nếu cháu dám làm gì Chi Lan thì Đường Diễm Tinh đi ra ngoài sẽ giẫm phải phân chó.” Dám quăng cái nồi này cho cậu, cứ chờ đó cậu sẽ báo thù.
Đường tiểu thư giơ tay lên định đánh Trác Hiểu Phong thì chợt nhớ vẫn còn có Trác Dương Kỳ ở đây, đánh chó cũng phải nể mặt chủ nên thôi cô đành nhịn vậy.
Diệp Chi Lan đã quá quen với cảnh chí chóe này, cô khẽ cười nói: “Là cháu không cẩn thận tông xe với người khác, mấy vết thương này cũng là do vụ tai nạn này gây ra đó ạ.” Cũng may là năm dấu tay đã biến mất không thì không biết phải giấu như thế nào rồi.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Trác Dương Kỳ không nghi ngờ gì, xoa nhẹ cái má sưng vù kia của cô: “Sau này cháu nhớ cẩn thận một chút.”
Diệp Chi Lan đột nhiên đứng dậy: “Cháu xin phép đi vệ sinh một chút.” Cô mà còn ngồi ở đây để anh xoa mặt chắc cô ngất xỉu mất.
Tô Như Ý khẽ cau mày khi thấy mặt của Diệp Chi Lan có chút đỏ, tai cũng đỏ, cô thở dài lắc đầu, xem ra bé Hoa Lan của cô không thể thoát khỏi mị lực của Trác Dương Kỳ rồi.
Diệp Chi Lan từ trong nhà vệ sinh bước ra thì vô tình va phải một gã đàn ông, cô nói một tiếng xin lỗi rồi cất bước rời đi, nhưng lại bị gã đàn ông đó kéo giật ngược lại, hắn không nói không rằng định tấn công cô, Diệp Chi Lan nhanh nhẹn né được đòn đánh của hắn, cô nhíu mày nhìn bộ dạng lúc này của hắn, gã này chơi thuốc rồi.
Trác Dương Kỳ vô tình nghe được một vài người nói có đánh nhau trong khu vực nhà vệ sinh thì vội đứng dậy chạy đi, Tô Như Ý cùng Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh cũng vội vàng chạy đến đó.
Vừa đến nơi, Trác Dương Kỳ đã nhìn thấy gã nghiện kia cầm dao lao về phía của Diệp Chi Lan, anh không nghĩ ngợi nhiều liền chạy nhanh đến giơ tay bảo vệ cho cô, con dao cắt một đường trên cánh tay của anh.
Diệp Chi Lan tức giận, quăng cho gã nghiện đó một cặp mắt sắc lạnh như muốn giết người, cô nâng chân phải của mình lên chuẩn bị tung một cú đá thì Trác Hiểu Phong bất ngờ lao đến cùng Đường Diễm Tinh đánh gã tới tấp.
Bảo vệ chạy đến khống chế tên nghiện đó rồi đưa đến đồn cảnh sát, Diệp Chi Lan lo lắng cho vết thương của Trác Dương Kỳ, cô nhăn mặt hỏi han: “Chú không sao chứ? Để cháu đưa chú đến bệnh viện.”
“Không sao, lát nữa để Như Ý băng bó cho chú một chút là xong.” Trác Dương Kỳ khẽ lắc đầu, chỉ có chút vết thương này thì cần gì đến bệnh viện.
“Chảy máu nhiều như thế làm sao có thể băng bó qua loa.” Diệp tiểu thư nhất quyết phải đưa Trác Dương Kỳ tới bệnh viện cho bằng được, đến bệnh viện chính tai nghe bác sĩ nói vết thương không có vấn đề gì cô mới yên tâm.
Trác Dương Kỳ chịu thua cô rồi, anh thở dài bất lực đành cùng Diệp Chi Lan đến bệnh viện. Tô Như Ý cùng Trác Hiểu Phong, Đường Diễm Tinh cũng nhanh chân đi theo. Vừa bước ra đến cửa, mọi người nhìn thấy có mấy cảnh sát đang đi vào, Diệp Chi Lan nhìn người dẫn đầu cô nuốt nước bọt mở miệng gọi: “Anh cả!”
Diệp Khởi Dương đưa mắt nhìn Diệp Chi Lan rồi lại chuyển sang cánh tay đang bị thương được băng bó qua loa của Trác Dương Kỳ, anh nhíu mày nhớ lại mới vừa khi nãy bảo vệ đưa một tên nghiện ra ngoài bèn cất giọng hỏi: “Tên nghiện khi nãy được bảo vệ kéo ra đã tấn công em và mọi người đúng không?”
Diệp tiểu thư sợ sệt khẽ gật đầu, Diệp Khởi Dương nhìn hai vệ sĩ của cô bằng cặp mắt sắc như dao: “Hai người làm vệ sĩ kiểu gì vậy?”
“Anh đừng trách hai người họ, là do em bảo hai người họ đừng đi cùng em vào bên trong quán, em hứa sau này sẽ không như thế nữa.” Diệp Chi Lan vội giải thích, cô cảm thấy có lỗi với hai vệ sĩ vô cùng, cũng vì cô mà hai người mới bị mắng, có khi còn bị đuổi việc. Cô chỉ muốn thoải mái, không bị ai giám sát nào có ngờ lại gặp phải tên nghiện chứ.
Diệp Khởi Dương không nói đến chuyện này nữa, anh quay sang nhìn Tô Như Ý: “Cô là bà chủ ở đây đúng không? Có người báo nói quán bar của cô có người sử dụng chất kích thích, tôi đến đây là để kiểm tra.” Anh đã từng nghe nói bạn thân của Trác Dương Kỳ là bà chủ quán bar này, Tô Như Ý lại đứng bên cạnh Trác Dương Kỳ nên anh mới có thể dễ dàng đoán ra cô là bà chủ.
Tô Như Ý làm ăn ngay thẳng nên không có gì phải lo sợ chuyện kiểm tra, khám xét cả, cô cất tiếng nói: “Chi Lan! Em cùng Hiểu Phong và Diễm Tinh đưa Dương Kỳ đến bệnh viện đi, chị phải ở lại đây rồi.”
Diệp Chi Lan gật đầu sau đó nhanh chóng đưa Trác Dương Kỳ lên xe đi đến bệnh viện, đi một mạch lướt qua anh cả của mình, cô không dám nhìn Diệp Khởi Dương, cô sợ mình sẽ bị mắng, tệ hơn nữa là chuyện này nếu đến tai của ba mẹ cô lại bị đánh.
Đến bệnh viện, Diệp Chi Lan không ngừng khấn vái là đừng gặp chị hai của mình, nhưng ông trời thật biết trêu cô, chỉ mới vừa đặt chân vào bệnh viện cô đã chạm mặt Diệp Vĩnh Hi. Diệp Chi Lan mấp máy môi muốn nói rõ mọi chuyện cho chị gái mình nghe thì Diệp Vĩnh Hi ngăn lại: “Em không cần phải nói gì nữa đâu, chị mới nhận được tin nhắn của anh cả, anh ấy nói cho chị biết chuyện vừa mới xảy ra rồi. Chú Dương Kỳ! Chú hãy vào trong đi ạ, cháu giúp chú băng bó lại vết thương.”
Trác Dương Kỳ vừa đi vào phòng thì Đường Diễm Tinh ngay lập tức hỏi: “Tối nay cậu có muốn đến nhà tớ ở một đêm không? Anh cả và chị hai của cậu đều biết chuyện cậu bị tên nghiện tấn công suýt bị thương rồi, cậu mà về đó thế nào cũng bị đánh cho bầm mình.”
“Không sao đâu, cùng lắm thì mặt chỉ bị sưng một chút thôi, cha mẹ sẽ không lấy roi đánh tớ đâu, ngày mai tớ sẽ tham sự sinh nhật của chú An Ca, họ sẽ không để có vết thương nào xuất hiện trên người tớ đâu.” Diệp Chi Lan lắc đầu đáp lại, ánh mắt đượm buồn khi nhắc đến mấy chuyện này.