Diệp Vĩnh Hi đến tỉnh K đã là gần chiều, cô mang cả đồ đạc đi thẳng đến bệnh viện, Đường Diễm Tinh đứng ở ngoài đón thấy Diệp Vĩnh Hi đến liền vẫy tay gọi, hai người các cô nhanh chóng đi tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Thẩm An Ca cùng Tô Như Ý cũng đến ngay sau đó, cả bốn người đều tới gần như cùng một lúc, Diệp Vĩnh Hi đưa mắt nhìn về phía phòng chăm sóc đặc biệt cất giọng hỏi: “Chi Lan sao rồi? Em ấy ổn rồi đúng không?”
“Chi Lan đã tạm ổn rồi, Trác Dương Kỳ đang ở bên trong cùng với em ấy.” Diệp Khởi Dương chậm rãi trả lời, sắc mặt của anh không khá lên được một chút nào. Chỉ khi Diệp Chi Lan tỉnh lại anh mới thật sự yên tâm, nhẹ nhõm trong lòng.
Ngồi ở bên ngoài, Tô Như Ý, Thẩm An Ca cùng Diệp Vĩnh Hi được Diệp Khởi Dương cho biết chuyện Diệp Chi Lan chính là người đã bảo vệ cho anh suốt sáu năm qua, cả ba người đều giật mình kinh ngạc. Tô Như Ý cau mày khó hiểu: “Không phải chứ? Làm sao có thể được? Không phải Chi Lan mới về nước được hai năm thôi sao? Trước hai năm này không phải em ấy vẫn còn ở nước ngoài hay sao? Còn nữa, ai là người đã tiết lộ nhiệm vụ của anh cho em ấy biết?”
“Đây cũng chính là điều mà tôi thắc mắc đây, nếu muốn biết rõ mọi chuyện e là phải đợi Chi Lan tỉnh lại đích thân nói với chúng ta.” Diệp Khởi Dương nghiêm mặt cất giọng đáp, anh đã cố gắng rặn hỏi Đường Diễm Tinh và Trác Hiểu Phong nhưng cả hai rất kín miệng, hoàn toàn không moi ra được chút thông tin nào.
Không chỉ có những thắc mắc này, Diệp Vĩnh Hi còn có một thắc mắc khác nữa, cô đưa mắt nhìn hai người bạn thân của em gái, lên tiếng hỏi: “Hiểu Phong! Diễm Tinh! Chi Lan học võ từ khi nào thế? Từ nhỏ em ấy đã yếu ớt, bệnh tật liên miên, sau khi em ấy ra nước ngoài tình hình sức khỏe mới được cải thiện, khi đó em ấy nói em ấy luôn bận rộn, là bận chuyện học võ sao?”
Trác Hiểu Phong ngứa miệng nãy giờ, không cho cậu nói mấy chuyện kia nhưng chuyện học võ này chắc được nhỉ? Nói sơ sơ một chút chắc Chi Lan không tức giận đâu: “Chi Lan đã học võ trước khi cậu ấy đi du học.” Ngay từ khi bước vào Diệp gia Diệp Chi Lan đã bị bắt phải học võ rồi.
Mọi người ai nấy đều sững sờ, nhất là hai anh em Diệp Khởi Dương, em gái cưng của họ học võ từ nhỏ thế mà họ lại không hề hay biết gì, chuyện này cha mẹ của hai người có biết không nhỉ?
Thẩm An Ca đứng ở đó không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Bảo sao lại có thể bảo vệ cho Diệp Khởi Dương suốt mấy năm liền mà không bị làm sao hết, hóa ra là học võ ngay từ khi còn nhỏ, đúng là phải nhìn Chi Lan bằng cặp mắt khác rồi.”
Trác Dương Kỳ đã nghe được hết mấy lời cháu trai mình nói, chính anh còn bị sốc trước chuyện này cơ mà, anh cứ nghĩ bản thân đã quá hiểu Diệp Chi Lan, biết tất cả mọi thứ về cô nhưng cho đến tận hôm nay Trác Dương Kỳ mới biết vẫn còn nhiều điều anh chưa biết về người bạn gái này.
Diệp Vĩnh Hi thấy Trác Dương Kỳ bước ra cô ngay lập tức đi vào trong thăm em gái của mình. Trác tổng tiến đến gần Trác Hiểu Phong cất giọng vừa đủ hai người nghe, hỏi: “Hiểu Phong! Kẻ bắn Chi Lan có bị bắt không?”
Trác thiếu gia khẽ gật đầu, Trác Dương Kỳ không nói gì thêm chỉ đưa mắt nhìn trợ lý của mình ra hiệu, Jackson hiểu ý gật đầu nhanh chóng rời đi.
Trác Hiểu Phong giật giật khóe môi, đừng nói với cậu là chú út của cậu định âm thầm trả thù cho Diệp Chi Lan đấy? Với tính cách có thù tất báo của chú út thì khả năng cao là vậy rồi, mặc dù không giết nhưng chắc chắn sẽ khiến kẻ đó phải đau đớn, khổ sở.
Trác Hiểu Phong liếc mắt nhìn đội trưởng của mình, e là không chỉ có chú út của cậu giúp Diệp Chi Lan trả thù đâu.
………………………………………………….
Ba ngày sau, tình hình sức khỏe của Diệp Chi Lan đã ổn định, cô được chuyển về bệnh viện thành phố E. Mọi người ai nấy đều bận rộn với công việc của mình, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn Đường Diễm Tinh và Lương Bình.
Lương Bình đã ở đây cùng Đường tiểu thư chăm sóc cho Diệp Chi Lan từ ngày hôm qua, ngay sau khi hay tin anh đã tạm gác hết lại mọi công việc để có thể đi thăm bệnh, biết ngoại trừ y tá và Đường Diễm Tinh thì hầu như không còn ai chăm sóc cho Diệp Chi Lan nên anh đã nhờ bác cả của mình quản lý công ty một thời gian, để anh có thể đến đây chăm sóc.
Đường Diễm Tinh nhìn Lương Bình bất chợt lại nhớ đến những lời mà Lương Hinh đã nói với mình trong ngày sinh nhật của Diệp Chi Lan, hy vọng là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Buổi chiều, bên trong phòng bệnh chỉ còn Lương Bình, anh chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn thì nhìn thấy Diệp Chi Lan tỉnh lại, anh mừng rỡ vừa ấn nút gọi bác sĩ vừa nói: “Em tỉnh lại rồi? Thật tốt quá, cuối cùng em cũng tỉnh lại, em làm anh cùng mọi người lo chết đi được.”
“Anh Lương Bình? Tại sao anh lại ở đây?” Diệp Chi Lan khẽ chau mày, yếu ớt cất giọng hỏi.
“Nghe tin em bị thương nên anh đến đây thăm em.” Lương Bình mỉm cười chậm rãi đáp, thấy Diệp Vĩnh Hi vội vã bước vào anh nhường lại chỗ cho Diệp Vĩnh Hi và y tá.
Diệp Vĩnh Hi kiểm tra tình hình sức khỏe của em gái, cuối cùng cũng đã ổn, cô có thể ăn ngon ngủ yên rồi.
Tin tức Diệp Chi Lan tỉnh lại rất nhanh đã được truyền đi, chưa đầy một giờ đồng hồ tất cả mọi người đều có mặt tại phòng bệnh của cô, ngay cả cô bạn Lương Hinh đang thi đấu ở nước ngoài cũng có mặt. Diệp tiểu thư tựa lưng vào thành giường, nhướng mày đưa mắt nhìn mọi người, cô có cảm giác có gì đó không đúng lắm, ngoại trừ Đường Diễm Tinh, Trác Hiểu Phong và Lương Hinh thì ánh mắt của những người còn lại lạ lắm, Diệp Chi Lan cảm thấy không ổn.
“Mọi người sao lại nhìn em như thế? Em nhớ từ lúc em tỉnh lại cho đến giờ em đâu có làm gì đâu.” Diệp Chi Lan hơi rụt cổ, nuốt nước bọt cất giọng, vừa mở miệng nói xong trong đầu cô liền nhảy số, hình như cô biết lý do tại sao mọi người lại như thế rồi.
Diệp Chi Lan nhìn hội bạn thân với ánh mắt cầu cứu, nhưng cả ba người đều giả vờ không nhìn thấy, quay sang chỗ khác hết rồi, trong lòng cô thầm nghĩ không biết bản thân có nên bất tỉnh một lần nữa không?