Gặp Em Vào Mùa Hạ

Chương 20: Trúng đạn




Có hai ba tên tội phạm nổ súng, tấn công về phía của Trác Hiểu Phong, cậu kéo Diệp Chi Lan nấp vào một góc rồi nổ súng đáp trả. Diệp Chi Lan nhìn thấy có kẻ muốn bắn lén anh cả của mình, cô hét lớn một tiếng sau đó lao thật nhanh về phía của Diệp Khởi Dương: “Cẩn thận!”

Trác Hiểu Phong nghe giọng của bạn thân thì quay người lại, thấy phía sau đã không còn ai cậu vội nhìn về của Diệp Khởi Dương thì thấy Diệp Chi Lan đang lao đến đẩy đội trưởng ra vốn dĩ cô cũng đã muốn né viên đạn kia nhưng lại không kịp, nó đã ghim thẳng vào ngực trái của cô.

“Chi Lan!” Trác thiếu gia kinh hoàng, hai mắt trợn ngược hét lớn sau đó chạy về phía của Diệp Chi Lan.

Diệp Khởi Dương bàng hoàng, lỗ tai như ù đi, gần như chết lặng khi nghe giọng nói quen thuộc, anh vừa muốn phủ nhận bản thân đã nghe nhầm thì lại nghe thấy cái tên Chi Lan thốt ra từ miệng Trác Hiểu Phong.

Diệp thiếu gia hoảng hốt vội đỡ lấy Diệp Chi Lan, gương mặt trắng bệch anh run rẩy tháo kính cùng khẩu trang của cô ra, khi chắc chắn người mình vừa đỡ lấy là em gái mình môi anh mấp máy không nói thành lời, đôi mắt đỏ ngầu, không tin được, giọng nói của Diệp Khởi Dương nghẹn lại: “Tại sao? Tại sao lại là em?”

Mấy gã tội phạm kẻ bị thương, kẻ trốn thoát, cảnh sát chỉ bắt được vài tên, bên phía cảnh sát cũng bị thương không ít. Trần Hà, Trần Ly kinh sợ chạy đến bên cạnh Diệp Chi Lan: “Chi Lan!”

Mọi người ở đấy đều cả kinh, sửng sốt khi biết người bấy lâu nay giúp đỡ bọn họ, bảo vệ cho đội trưởng của mình lại là em gái của đội trưởng.

Diệp Chi Lan đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, Diệp Khởi Dương bế em gái của mình lên chạy ra bên ngoài ngay khi nghe thấy tiếng xe cấp cứu.

Trác Hiểu Phong và Diệp Khởi Dương lên xe cấp cứu cùng Diệp Chi Lan, ngồi trên xe trong lòng Diệp Khởi Dương nóng như lửa đốt, lo lắng cho tính mạng của em gái. Anh ngước mặt lên nhìn thẳng vào Trác Hiểu Phong, bây giờ chỉ có cậu có thể trả lời những thắc mắc trong lòng của anh mà thôi.

Trác thiếu gia đương nhiên là hiểu ý của đội trưởng, cậu cắn cắn phần thịt bên trong miệng, không biết phải nói như thế nào, cậu im lặng một lúc mới nặng nề cất tiếng: “Chuyện này hãy để Chi Lan nói rõ với anh đi, tôi chỉ có thể nói với anh rằng người đã luôn âm thầm bảo vệ cho anh trong mấy nhiệm vụ nguy hiểm trong suốt sáu năm nay là Chi Lan.”

“Tại sao? Tại sao em ấy lại làm như vậy?” Diệp Khởi Dương thật sự không hiểu tại sao Diệp Chi Lan lại phải mạo hiểm cả tính mạng vì anh như thế, trong đầu anh bỗng lóe lên một câu hỏi khác: “Thông tin về nhiệm vụ luôn được bảo mật rất kỹ càng, tại sao Chi Lan lại biết được mà đến chứ?” Chắc chắn không thể nào do Trác Hiểu Phong tiết lộ được, cậu chỉ mới đến sở làm việc thôi, nhưng Chi Lan đã bảo vệ anh từ sáu năm trước rồi, là ai đã tiết lộ chuyện này chứ?



Trác thiếu gia im lặng, cậu biết hết tất cả nhưng lại không thể nói, trong lòng khó chịu vô cùng, hy vọng sau chuyện này bạn thân của cậu sẽ nói ra hết mọi chuyện.

...............................................

Trác Dương Kỳ và Đường Diễm Tinh đồng loạt nhận được tin từ Trác Hiểu Phong, Trác tổng cùng Jackson tức tốc chạy đến bệnh viện, Đường tiểu thư vừa lái xe vừa khóc nức nở, cô biết thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện mà, trên đường đi cô liên tục cầu trời khấn phật cho Diệp Chi Lan không sao, tự trấn an bản thân bạn thân của mình rồi sẽ ổn thôi.

Một đồng nghiệp cảnh sát đã đứng đợi từ trước, vừa thấy Trác Dương Kỳ đến cậu ngay lập tức tiến đến hỏi: “Anh là chú của Hiểu Phong đúng không?”

Trác tổng khẽ gật đầu, đồng nghiệp cảnh sát ấy liền dẫn anh đi đến phòng cấp cứu. Đường Diễm Tinh đến ngay sau đó thấy Trác Dương Kỳ liền vội đuổi theo.

Đến phòng cấp cứu, Trác Dương Kỳ khẽ cau mày lo lắng hỏi: “Chi Lan sao rồi? Đang yên đang lành sao lại bị bắn?”

“Cậu ấy vì bảo vệ cho anh trai của mình nên mới bị trúng đạn.” Trác Hiểu Phong không dám nhìn thẳng vào chú của mình, sắc mặt hiện giờ của Trác Dương Kỳ cực kỳ tệ, giống như thuốc nổ chỉ cần bất cẩn một chút liền nổ tung ngay.

“Làm sao Chi Lan lại biết cháu và Khởi Dương làm nhiệm vụ ở đâu mà chạy đến chứ? Là ai đã tiết lộ?” Trác Dương Kỳ tiếp tục hỏi.

Đây cũng chính là điều mà Diệp Khởi Dương thắc mắc đây, Trác Hiểu Phong cùng Đường Diễm Tinh đưa mắt nhìn nhau, làm sao bọn họ dám nói ra, bầu không khí bỗng trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Trác Dương Kỳ thấy ai nấy đều im lặng thì trong lòng bực tức vô cùng, không nói thì đợi sau khi Chi Lan tỉnh lại anh sẽ hỏi, anh sẽ tính sổ với kẻ đã tiết lộ ra chuyện này.



Mọi người ở bên ngoài chờ đợi gần hai giờ đồng hồ vẫn chưa có một chút tin gì, Đường Diễm Tinh và Trác Hiểu Phong đi qua đi lại chóng cả mặt, căng thẳng, lo lắng vô cùng duy chỉ có Trác Dương Kỳ là điềm tĩnh đến lạ thường, anh ngồi trên ghế đôi mắt hướng về phía phòng cấp cứu, cả người tỏa ra khí lạnh dường như còn mang cả sát khí.

Cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cùng đã được mở ra, Trác Dương Kỳ đứng bật dậy đi thật nhanh đến chỗ bác sĩ cất tiếng hỏi: “Bác sĩ! Bạn gái của tôi như thế nào rồi?”

“Viên đạn rất gần ở tim, cũng may là mọi người đưa đến đây kịp thời, viên đạn đã được lấy ra, bệnh nhân cũng đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.” Bác sĩ trả lời xong thì rời đi.

Các y tá đẩy Diệp Chi Lan ra bên ngoài, ba người nhanh chóng đi theo đến phòng chăm sóc đặt biệt. Trác Dương Kỳ không rời mắt khỏi Diệp Chi Lan, đôi mày khẽ cau lại, nhìn thấy cô như thế anh thật sự rất đau lòng, lần đầu tiên anh thấy cô yếu ớt, nhợt nhạt như vậy.

..................................................

Diệp gia

Diệp Vĩnh Hi đang làm ở bệnh viện nghe tin em gái bị trúng đạn thì tức tốc quay về nhà thu xếp đồ đạc bay đến tỉnh K ngay.

Cô xách balo xuống lầu thấy cha mẹ của mình vẫn ngồi ung dung uống trà, xem phim cô nhíu chặt đôi mày mở miệng hỏi: “Cha mẹ không thu xếp đồ đạc để đi với con đến tỉnh K sao? Chi Lan bị bắn, hiện giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt đấy.”

Hà Mộng Đình đặt tách trà xuống, thản nhiên đáp lại: “Không phải Khởi Dương đã nói là nó đã qua cơn nguy kịch rồi sao? Con muốn thì cứ đi trước đi, cha mẹ còn bận rất nhiều việc không đi được đâu.”

Diệp Vĩnh Hi nhìn mẹ của mình bằng cặp mắt sững sờ, khó có thể tin được, cô tức giận đáp trả: “Sao cha mẹ lại có thể vô tâm như thế? Cho dù Chi Lan không phải là con ruột của hai người nhưng hai người cũng đã chăm sóc cho em ấy từ nhỏ, chẳng lẽ cha mẹ không có chút tình cảm gì với em ấy sao?”

Vốn dĩ cô nghĩ tuy bề ngoài cha mẹ có chút lạnh lùng với Diệp Chi Lan nhưng thật chất vẫn rất quan tâm, yêu thương đứa con này, bây giờ nghe được những lời này Diệp Vĩnh Hi cảm thấy hình như bản thân đã lầm tưởng rồi.