Gặp Em Vào Mùa Hạ

Chương 18: Chuyện nghiêm trọng




Đường Diễm Tinh hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Chỉ là ra ngoài dạo một chút? Bây giờ chú thử lấy điện thoại gọi cho Chi Lan thử đi, xem có liên lạc được với cậu ấy không? Còn chị, chị hãy liên lạc cho hai anh em Trần Hà thử xem.”

Trác Dương Kỳ và Diệp Vĩnh Hi không hiểu ý của Đường Diễm Tinh nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi, không gọi được, không liên lạc được cho ai cả. Trác Dương Kỳ nhíu mày hỏi: “Chuyện này là sao? Chi Lan...”

“Cậu ấy trốn viện rồi, cháu và Hiểu Phong đã biết trước Chi Lan sẽ trốn viện nên mới nhờ chú đến trông chừng cậu ấy, cuối cùng tốn công vô ích.” Đường Diễm Tinh thở dài cất giọng nói, bây giờ có lẽ cả ba người họ đã lên máy bay hết rồi, cản gì nữa.

“Diễm Tinh! Nếu em đã biết Chi Lan trốn viện rồi thì chắc chắn em biết em ấy đang ở đâu đúng không? Với lại vì sao em ấy lại phải trốn viện?” Diệp Vĩnh Hi lo cho em gái, sức khỏe chỉ mới hồi phục được một chút, trên người vẫn còn mẩn đỏ vậy mà lại đi trốn viện, đứa em gái này của cô thật khiến người khác phải đau đầu, lo lắng mà.

“Em biết cậu ấy đang ở đâu, biết rất rõ lý do tại sao cậu ấy lại trốn viện nhưng em không thể nói được. Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu mong Chi Lan bình an vô sự quay về đây mà thôi.” Đường Diễm Tinh không biết phải nói làm sao, cô không thể nào nói ra mọi chuyện được, với tính cách của hai con người độc ác kia nếu chuyện này bị lộ ra bên ngoài bọn họ nhất định sẽ làm khó dễ cho Diệp Chi Lan.

Đôi mày của Trác Dương Kỳ nhíu chặt, cái gì cầu mong Diệp Chi Lan bình an vô sự, có đến mức nghiêm trọng thế không? Anh gửi tin nhắn bảo trợ lý của mình cho người điều tra xem bây giờ Diệp Chi Lan đang ở đâu?

Đường Diễm Tinh cố liên lạc với Trác Hiểu Phong nhưng không được, cô loạn hết cả lên không biết phải làm sao nữa đây, bây giờ có mua vé máy bay đến đó cô cũng không biết địa chỉ cụ thể mà tìm.

…………………………………………..

Hơn bảy giờ tối, trợ lý gửi cho Trác Dương Kỳ những gì mà mình mới vừa cho người điều tra được, đôi mày của anh nhíu chặt lại như sắp dính vào nhau khi biết Diệp Chi Lan đã đến tỉnh K. Cháu trai của anh cũng mới vừa đến tỉnh K để làm nhiệm vụ, Trác Hiểu Phong đến đó là để làm nhiệm vụ còn cô đến đó để làm gì chứ?

Có chuyện gì quan trọng đến mức khiến cho Diệp Chi Lan phải trốn viện, bất chấp việc bản thân mới vừa bị dị ứng nặng mà đến tỉnh K? Anh còn đang trầm tư suy nghĩ thì lại nhận được tin nhắn từ Jackson, cậu bảo rằng Đường Diễm Tinh đã mua vé máy bay bay đến tỉnh K rồi.

Hai mày của Trác tổng vừa mới dãn ra được đôi chút lại cau chặt lại, xem ra có chuyện gì đó nghiêm trọng thật rồi, không thì Đường Diễm Tinh đã không bay đến tỉnh K ngay trong đêm. Trác Dương Kỳ gọi cho thư ký bảo cô sắp xếp lại công việc sau đó lại gọi cho trợ lý bảo cậu đặt vé máy bay cùng anh bay đến tỉnh K vào sáng sớm mai.

Tỉnh K

Trác Hiểu Phong vừa mới họp xong, cậu quay trở về phòng mở điện thoại lên thì nhìn thấy hàng loạt tin nhắn, cuộc gọi nhỡ từ Đường Diễm Tinh, cậu biết chắc chắn đã có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra bèn vội gọi lại, nhưng Trác thiếu gia không thể liên lạc được với cô nữa, cậu căng thẳng, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng gọi thêm vài lần.

Trác Hiểu Phong cắn cắn khóe môi, đi qua đi lại một lúc thì gọi cho chú của mình, ở bên kia đổ vài hồi chuông Trác Dương Kỳ mới nghe máy. Chú út của cậu vừa nghe điện thoại cậu ngay lập tức cất giọng hỏi: “Chú út! Có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không? Cháu vừa họp xong thì nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Diễm Tinh nhưng cháu gọi lại cho cậu ấy không được, có phải Chi Lan đã xảy ra chuyện rồi đúng không ạ?”

Trác Dương Kỳ day day hai bên trán, khẽ ừ một tiếng: “Chi Lan trốn viện rồi, theo những gì mà chú bảo Jackson điều tra thì Chi Lan đã đến tỉnh K.”



Trác Hiểu Phong im lặng không đáp lại, cậu biết ngay mà, đã nhờ cả chú út thế mà vẫn không thể nào cản được Diệp Chi Lan, sao bạn của cậu lại cố chấp như thế chứ?

Thấy cháu trai của mình im lặng thì Trác Dương Kỳ cũng đã biết có lẽ Trác Hiểu Phong đã đoán được chuyện này rồi, gọi điện chỉ là muốn có câu trả lời chắc chắn mà thôi. Anh nghiêm túc cất tiếng hỏi: “Hiểu Phong! Cháu hãy nói cho chú biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại có thể khiến Chi Lan bất chấp trốn viện để đi đến tỉnh K thế hả?”

Trác Hiểu Phong rất muốn nói cho chú út của mình biết nhưng Diệp Chi Lan không cho cậu nói, cậu tôn trọng quyết định của bạn mình hơn nữa bây giờ nói ra chưa chắc đã có lợi cho Diệp Chi Lan.

“Hiện tại cháu không thể nói cho chú biết lý do được, nếu chú muốn biết hãy để Chi Lan đích thân nói cho chú biết. Chú út! Chú đừng quá lo lắng, cháu sẽ cố gắng mang thím út nguyên vẹn trở về cho chú.” Trác Hiểu Phong nói xong liền cúp máy, cậu tìm mọi cách để liên lạc với Diệp Chi Lan.

Trác Dương Kỳ bắt đầu cảm thấy mờ mịt, cái gì mà nguyên vẹn trở về? Mọi chuyện nghiêm trọng đến mức này luôn sao? Rốt cuộc Diệp Chi Lan đang làm cái gì thế?

.....................................................

Sân bay tỉnh K

Đường Diễm Tinh đến nơi đã gần nửa đêm, vừa xuống máy bay cô ngay lập tức gọi cho Trác Hiểu Phong. Trác thiếu gia vì chuyện của Diệp Chi Lan nên vẫn chưa ngủ, nhận được cuộc gọi của Đường Diễm Tinh cậu vội vã bắt xe đến sân bay.

Đang đứng đợi Trác Hiểu Phong đến đón, Đường tiểu thư nghe có ai đó đang gọi mình, xoay đầu qua bên phải cô mở to hai mắt kinh ngạc khi thấy Thẩm An Ca: “Chú An Ca?”

“Sao em lại ở đây?” Thẩm An Ca mỗi lần nghe cô cùng Diệp Chi Lan gọi chú mà bất lực không nói nên lời, anh đâu già đến mức đó, gọi Trác Dương Kỳ là được rồi mà.

“Cháu đến đây có chút việc, thật không ngờ lại có thể gặp chú ở đây, chú đến đây để công tác sao ạ?” Đường Diễm Tinh đứng ngay ngắn, dáng vẻ trở nên thục nữ hơn hẳn.

Thẩm An Ca khẽ gật đầu: “Em muốn đi đâu để anh đưa em đi, bây giờ đã là nửa đêm rồi con gái như em đi một mình rất nguy hiểm.”

“Dạ không cần đâu ạ, cháu đã gọi cho Hiểu Phong đến đón cháu rồi.” Đường Diễm Tinh tiếc hùi hụi, biết thế cô đã không gọi cho Trác Hiểu Phong đến đón, chỉ cần bảo cậu nhắn địa chỉ rồi nhờ Thẩm An Ca đưa đi là được, như vậy là cô có thể ở bên cạnh anh thêm một lúc rồi.

Thẩm An Ca cùng Đường Diễm Tinh đứng ở sân bay đợi Trác Hiểu Phong, trong thời gian chờ đợi hai người nói chuyện cực kỳ vui vẻ, ăn ý.