Sáng hôm sau, Diệp Chi Lan vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Trác Dương Kỳ ngồi ở chiếc ghế sô pha dài bên cạnh giường, anh gõ máy tính làm việc vô cùng chăm chú, Trác Hiểu Phong đúng là không nói đùa, thật sự kêu anh đến trông chừng cô.
Tô Như Ý cùng Thẩm An Ca và Phan Lạc Dư cũng có mặt, có tận bốn người trông chừng Diệp Chi Lan khó mà có thể trốn đi được.
Trác Dương Kỳ thấy bạn gái của mình đã tỉnh liền đứng dậy lấy cháo cho cô ăn. Diệp Chi Lan rất bám anh, có thể ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi là điều cô mong muốn bấy lâu nhưng không phải là bây giờ.
Diệp Chi Lan cười gượng, hỏi anh và mọi người: “Sao hôm nay mọi người lại có mặt ở đây hết vậy? Mọi người không ai đi làm sao? Dương Kỳ! Không phải anh rất bận sao? Còn cả ba người nữa, ai nấy đều là nhân vật lớn, bận đầu tắt mặt tối cơ mà.”
Tô Như Ý tiến đến nựng cằm của Diệp Chi Lan, ánh mắt cực kỳ cưng chiều đáp: “Công việc thì làm sao có thể quan trọng bằng hoa lan nhỏ của chúng ta được chứ, chị sẽ chăm sóc cho em đến khi em xuất viện luôn.”
Khóe môi của Diệp tiểu thư giật giật liên tục, cô đưa mắt nhìn Trần Hà và Trần Ly, cũng may là cô cùng hai anh em Trần Ly bàn bạc, tính toán trước rồi không thì khỏi đi luôn.
Trác Dương Kỳ thấy bạn gái của mình ăn cháo lâu, ăn mãi chỉ mới vơi bớt một phần, anh dừng công việc của mình lại, kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh bưng bát cháo lên đút cho Diệp Chi Lan ăn. Diệp Chi Lan bị một màn này của anh làm cho sững người, đứng hình mất vài giây sau đó mới há miệng ăn.
Đang ăn, tiếng chuông điện thoại của Diệp Chi Lan bỗng reo lên, cô cầm điện thoại lên xem thì thấy Lương Hinh đang gọi video đến, cô vui vẻ ấn nút nghe máy. Bên kia, Lương Hinh ngay lập tức cất giọng hỏi han: “Cậu không sao chứ? Tớ nghe Diễm Tinh nói cậu bị dị ứng từ tối hôm qua nhưng do phải chuẩn bị thi đấu nên đến giờ mới gọi cho cậu được, cậu ổn rồi đúng không?”
“Tớ ổn rồi, đã khỏe hơn rồi.” Diệp Chi Lan khẽ gật đầu trả lời. Lương Hinh bỗng bị đẩy sang một bên, gương mặt của Lương Bình xuất hiện khiến cho cô khá là kinh ngạc, bất ngờ: “Anh Lương Bình?”
Tay đang múc cháo cho Diệp Chi Lan bỗng khựng lại, Trác Dương Kỳ quăng cặp mắt sắc lẹm của mình nhìn thẳng vào điện thoại của bạn gái mình, đám người Thẩm An Ca cũng hóng hớt, ngồi thẳng lưng lắng lỗ tai nghe.
Lương Bình liên tục hỏi thăm Diệp Chi Lan, cô cũng rất vui vẻ trả lời, trò chuyện với anh. Trác Dương Kỳ càng nghe càng cảm thấy chướng tai gai mắt, anh giật điện thoại của Diệp Chi Lan, sắc mặt lạnh tanh nói với Lương Bình: “Đến giờ Chi Lan phải cho bác sĩ kiểm tra sức khỏe rồi, có gì gọi lại sau đi.”
Dứt lời, Trác Dương Kỳ cúp máy sau đó trả lại điện thoại cho Diệp Chi Lan, cô sững người chớp chớp đôi mắt nhìn anh, bạn trai cô là đang ghen sao? Phan Lạc Dư giả vờ che mũi, tặc lưỡi thốt lên: “Mùi gì mà chua dữ, không biết là chanh hay giấm nữa đây.”
Ngoại trừ Trác Dương Kỳ thì ai nấy đều bật cười, anh hiển nhiên là hiểu ý của thằng bạn mình rồi, Trác tổng lườm lườm Phan Lạc Dư rồi lại quay sang véo má của Diệp Chi Lan: “Ăn mau lên!”
Diệp tiểu thư mím môi cố nhịn cười, ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo. Nụ cười trên môi của Thẩm An Ca chợt tắt khi thấy một tin tức trên điện thoại, anh đưa cho Tô Như Ý, bà chủ Tô vừa xem xong cũng đanh mặt, thầm nói trong lòng: “Mẹ nó! Đang yên đang lành chuẩn bị về làm cái gì vậy chứ? Về đây thế nào cũng có chuyện.”
Tin tức mà Thẩm An Ca cùng Tô Như Ý vừa thấy chính là bài đăng mà Lê Hiểu Tâm vừa đăng mấy phút trước, cô ta nói bản thân sắp về nước rồi, tháng sau cô ta sẽ về đây và ở hẳn luôn không đi nữa. Đây là bài đăng từ tài khoản mới của Lê Hiểu Tâm nên Trác Dương Kỳ hoàn toàn không biết, Thẩm An Ca cũng là nhận được tin từ bạn bè nên mới biết.
Bà chủ Tô nhích người lại gần Thẩm An Ca căn dặn: “Tuyệt đối không để cho Dương Kỳ biết cái tin này, không là cậu chết với tớ.”
Thẩm An Ca gật gật đầu, anh đâu có bị điên đâu mà nói ra. Phan Lạc Dư nhíu mày lên tiếng: “Hai cậu đang thì thầm to nhỏ gì vậy?”
Trác Dương Kỳ, Diệp Chi Lan đồng loạt nhìn về phía của Tô Như Ý và Thẩm An Ca, hai người hắng giọng lắc lắc đầu đồng thanh mở miệng: “Không có gì.”
Phan Lạc Dư xùy một tiếng không hỏi nữa, anh cùng hai người bạn của mình chăm Diệp Chi Lan đến gần chiều mới đi về. Phòng bệnh chỉ còn lại Trác Dương Kỳ và Diệp Chi Lan, anh làm việc của anh, cô nghịch điện thoại của cô, nói nghịch điện thoại là vậy nhưng thật chất là đang bàn bạc với hai anh em Trần Hà.
Diệp Chi Lan nhân cơ hội Trác Dương Kỳ đang mở cuộc họp trực tuyến mà xin phép đi ra ngoài dạo một lúc. Anh không hề có chút nghi ngờ nào khẽ gật đầu để Trần Ly đưa cô ra ngoài đi dạo.
Diệp tiểu thư vừa ra khỏi phòng bệnh liền chạy đến nhà vệ sinh thay quần áo sau đó cùng Trần Ly chạy ra cổng bệnh viện. Trần Hà đã đợi sẵn từ trước, ngay khi hai người các cô lên xe anh lập tức khởi động xe rời đi.
Một lúc sau, Đường Diễm Tinh cùng Diệp Vĩnh Hi bước vào, thấy giường bệnh trống trơn Đường Diễm Tinh có linh cảm xấu, cô vội hỏi Trác Dương Kỳ: “Chú Dương Kỳ! Chi Lan đâu rồi ạ?”
“Chi Lan ra ngoài đi dạo rồi, chắc em ấy cũng sắp trở về rồi đấy.” Trác Dương Kỳ vừa kết thúc cuộc họp, anh tắt máy tính không nhanh không chậm trả lời.
Đường tiểu thư hoảng loạn, lớn giọng nói: “Chú nói sao? Chi Lan ra ngoài rồi? Cậu ấy ra ngoài bao lâu rồi? Sao chú không đi cùng với cậu ấy?”
Trác tổng nhìn đồng hồ: “Chi Lan đi dạo chắc hơn nửa tiếng rồi, chỉ là đi ra ngoài dạo một chút thôi mà cháu đâu cần phải phản ứng dữ dội như thế, hơn nữa bên cạnh của Chi Lan còn có Trần Ly, cháu lo cái gì?”
Diệp Vĩnh Hi đứng bên cạnh cũng không hiểu tại sao Đường Diễm Tinh lại có phản ứng mạnh như vậy. Đường tiểu thư giậm chân, tức nghẹn, cô cùng Trác Hiểu Phong đã lường trước chuyện Diệp Chi Lan có ý định trốn đi rồi nên mới nhờ Trác Dương Kỳ đến trông, ai ngờ vẫn vô dụng, thật tức chết mà.