“Hiện tại đối mặt với quá khứ thì thái độ nên thế nào? Địch không động thì ta không động?”
Mộc Tử đang viết bài cho chuuyên mục mới, vô thức gõ ra câu này, rồi lại thấy buồn cười. Xóa đi, tập trung nghiêm túc viết bài.
Nhưng trong đầu có vô số suy nghĩ.
Tôn Canh chủ động nói với Mộc Tử về tình cảm trước đây của mình.
Tôn Canh và Bội Kỳ quen nhau thời trung học, tình cảm rất tốt, sau đó cùng thi đậu đại học F ở Quảng Châu. Hai người tốt nghiệp thì vẫn ở cùng nhau – nghe đến đó, Mộc Tử cảm giác chua không thể tả, sắc mặt nặng nề - cả hai có cuộc sống ngọt ngào, Nini là minh chứng cho thời gian tươi đẹp đó.
Sau đó, Bội Kỳ có cơ hội được cử đến trụ sở chính ở Đức để đào tạo trong ba năm.
“Anh yêu, em muốn đi Đức.”
“Không đi không được sao?”
“Tất nhiên, sau khi em về thì có thể được thăng chức, tăng lương. Cho dù không được thăng chức tăng lương thì sau này nếu em đến công ty khác làm việc thì đó cũng là lợi thế rất lớn.”
“Ba năm dài lắm. Đừng đi được không?”
“Anh yêu, bây giờ chúng ta vẫn còn rất trẻ. Chúng ta phải làm việc chăm chỉ.” Bội Kỳ ôm Tôn Canh, “Đi mà, chúng ta mới 23 tuổi, đi ra ngoài ba năm lại về, khi đó là 26 tuổi, làm thêm 2 năm, thì kết hôn là vừa đẹp!”
Tôn Canh không muốn nhưng không thể thắng nổi sự kiên trì của Bội Kỳ, vì vậy hai người bắt đầu hai năm yêu xa. Đôi khi Tôn Canh đi máy bay đến thăm Bội Kỳ, rất ngọt ngào – cũng rất mệt.
Năm thứ ba, Tôn Canh chưa hỏi Bội Kỳ khi nào về thì Bội Kỳ đã nói trước: “Có thể em ở lại trụ sở chính làm việc một thời gian.”
“Một thời gian là bao lâu?”
“Không biết chắc được.” Bội Kỳ không còn ngọt ngào dịu dàng như khi mới tốt nghiệp, cách nói chuyện của cô ngày càng có vẻ thành một phụ nữ mạnh mẽ trưởng thành như cô muốn, “Có thể một năm, hai năm.”
“Vậy, khi nào chúng ta kết hôn?”
Bội Kỳ im lặng: “Em hy vọng anh chờ em, được không?”
Vì vậy, Tôn Canh đã chờ đến năm 28 tuổi.
Thật ra Tôn Canh tình nguyện tiếp tục chờ đợi. Anh đã quen với việc yêu Bội Kỳ theo cách đó, thậm chí anh không biết làm thế nào để thích nghi với người khác – nhưng Bội Kỳ lại gọi điện thoại từ nước ngoài về cho anh, nói nhẹ nhàng: “Anh quen người khác đi, đừng chờ em.”
Tôn Canh lao vào công việc một thời gian, thậm chí anh cảm thấy mình không bao giờ yêu nữa.
Nhưng khi anh đổi việc, đến ‘Tự do hành tẩu” thì anh gặp một việc ngoài ý muốn trong đời mình. Một cô gái luộm thuộm có thể để vết kem đánh răng dính vào cổ áo sơmi, một cô gái vác chiếc túi to cười rạng rỡ. Anh từng cho rằng mình không thể thích một cô gái như vậy, cuối cùng lại phải thừa nhận: việc ngoài ý muốn này đã trở thành mối bận tâm của anh.
“Giờ cô ấy về rồi? Cô ấy không đi nữa?”
“Ừ.”
“Gần đây cô ấy tìm anh?”
“Ừ.”
“Muốn về lại bên nhau?”
“Không.” Tôn Canh thở dài, “Cô ấy muốn lấy Nini lại.”
Mộc Tử đứng lên: “Tại sao?”
“Nini hồi trước là do cô ấy nuôi, cô ấy nói không bỏ được nó.”
“Haha thật buồn cười. Cô ấy ở nước ngoài lâu vậy, không gặp nó mà bảo không bỏ được nó à.” Mộc Tử hơi kích động. Đứng trên quan điểm phụ nữ, sao cô không hiểu, Bội Kỳ nói muốn Nini, đơn giản chỉ là lý do kiểm tra xem Tôn Canh còn tình cảm với mình hay không. Tuy nhiên, có lẽ ở mức độ nào đó, Bội Kỳ đã đạt được mục đích của mình – Tôn Canh đúng là đã bị ảnh hưởng.
“Vậy anh muốn đưa cho cô ấy?”
Tôn Canh nhìn Mộc Tử: “Em thấy sao?”
“Anh bỏ được không?”
“Anh…”
“Không cho.” Mộc Tử lập tức ra quyết định, “Anh và Nini tình cảm tốt vậy, anh không thể nói cho cô ấy là cho.”
Tôn Canh như nhận được câu trả lời cần thiết, vẻ mặt thư thái lại: “Được.”
“Được rồi, vậy đi—em hy vọng sau này anh không nói dối em.” Mộc Tử nhấn mạnh, “Không cần biết chuyện lớn hay nhỏ.”
Tôn Canh gật đầu: “Được.”
Lúc ấy Tôn Canh đồng ý, nhưng trong đầu Mộc Tử cứ nghĩ tới nghĩ lui – nói được, có thật là được không? Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
+
Mộc Tử thở dài ngao ngán, mấy hôm nay bị ‘bạn gái cũ của bạn trai’ quấy nhiễu suy nghĩ, rất nhiều việc quan trọng quên béng đi: “Chết tiệt!”
Mộc Tử gọi Đức Mã: “Đức Mã, chị Mộc Tử đây.”
“Chị Mộc Tử.”
“Tháng này nhiều việc quá, chị quên gửi tiền sinh hoạt tháng này cho em. Chị mới chuyển rồi đó, em kiểm tra nhé.”
“Dạ, cảm ơn chị Mộc Tử.”
“Gần đây học hành sao rồi, sống thế nào?”
“Dạ tốt. Thi cuối kỳ xong em về nhà ăn Tết. Trước đó em làm bán thời gian để dành được ít tiền, định mua đồ ăn ngon cho bà ngoại.”
“Tốt quá. Học hành chăm chỉ, có gì thì nhớ gọi cho chị.”
“Dạ chị.”
Mộc Tử cúp máy, lại gọi cho Đinh Hương.
“Chị, đang ở đâu đó?”
Đinh Hương đang ở công ty làm báo cáo. Quy mô công ty Chu Quý Đồng dĩ nhiên không bằng M.T nhưng vì là việc kinh doanh của Chu Quý Đồng nên Đinh Hương chú tâm hơn nhiều: “Có việc hả?”
“Tối có chương trình gì không?”
“Tối nay Chu Quý Đồng ở Thâm Quyến về, nói sẽ ăn cơm chung.”
“Được rồi, được rồi, em không làm bóng đèn.” Mộc Tử cười, tận đáy lòng thấy vui thay cho Đinh Hương, “Lần sau hén.”
“Tôn Canh đâu rồi?”
Mộc Tử ngưng lại.
“Muốn tìm chị nói chuyện?” Đinh Hương cảm nhận được sự im lặng của Mộc Tử.
“Dạ.”
“Vậy đi, tối nay chị ăn cơm với em, để chị nói Chu Quý Đồng.”
Cô gọi cho Chu Quý Đồng: “Anh bận à?”
“Mới vừa đi công trường.”
“Tối mấy giờ anh về?”
“Có lẽ sẽ muộn.” Chu Quý Đồng giọng trầm thấp, “Anh sẽ về càng sớm càng tốt. Em muốn ăn gì thì tính trước đi.”
“Bạn em hẹn tối nay ăn cơm nói chuyện.”
“Bạn gì?”
“Bạn gái.”
“Được. Vậy anh về Quảng Châu thì gọi em.”