‘Con đường đến với hạnh phúc có rất nhiều khó khăn, nhưng bạn phải tin rằng nó chắc chắn sẽ đến.’
Mộc Tử viết xong, mắt mơ hồ đẫm lệ.
Đinh Hương về đến Quảng Châu, mang tới cho Mộc Tử hai tin tức lớn. Thứ nhất, Đinh Hương lại một lần nữa trở thành bạn gái Chu Quý Đồng, lần này, Mộc Tử tin là Đinh Hương sẽ biết cách quản lý tình yêu hai người. Thứ hai, Đinh Hương lại lần nữa trở thành cấp dưới Chu Quý Đồng – nhưng không phải ở công ty M.T, mà là công ty do Chu Quý Đồng và Ken thành lập công ty phát triển địa ốc.
Tốt quá, chúng ta đều hạnh phúc, phải không? Chị Đinh Hương.
Mộc Tử tháo kính, lấy giấy lau nước mắt.
Tôn Canh làm việc trong phòng đọc sách – đây là sự ăn ý giữa hai người. Khi làm việc, mỗi người một chỗ, anh trong phòng sách, cô ở phòng khách.
Cô rửa mặt, nhìn đồng hồ. Đi tới gõ cửa phòng: “Tôn Canh.”
Bình thường cửa mở, tối nay lại đóng. Cô tiện tay vặn tay nắm cửa: “Anh bận xong chưa?”
Tôn Canh đặt điện thoại xuống: “Ừ.”
“Sao anh lại đóng cửa vậy?”
“Anh sợ Nini vô phá.”
“Nó ngủ mất từ sớm rồi.” Mộc Tử nhìn điện thoại Tôn Canh để trên bàn, “Muộn rồi. Tắm rửa ngủ thôi.”
“Được.”
Tôn Canh đứng dậy, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
+
Mộc Tử nằm xuống giường, ôm con gấu bông nhỏ, trong lòng có sự bất an mơ hồ. Không lâu sau, Tôn Canh quay lại giường, nhưng thay vì ôm cô như mọi khi, anh lại trầm lặng không nói gì.
Mộc Tử đặt con gấu nhỏ xuống, nghiêng người chui vào lòng Tôn Canh.
Tôn Canh vuốt vuốt tóc cô.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
“Mấy người hay nói không có gì thường là có vấn đề.”
“Thật không có gì.” Tôn Canh vươn tay tắt đèn đầu giường, “Ngủ nhé?”
Mộc Tử lẳng lặng nghe nhịp thở hai người. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Di động Tôn Canh để trên đầu giường chợt sáng lên. Anh thường tắt chuông khi đi ngủ, nhưng ánh sáng chập chờn lúc này chợt cực kỳ chói mắt.
Mộc Tử không phát ra tiếng động, Tôn Canh dừng hai giây, với lấy điện thoại. Mộc Tử lặng lẽ nhìn, nhưng mắt cô không tốt nên nhìn không được gì, có điều nghi vấn trong lòng dày đặc.
+
Hôm sau, Tôn Canh đi làm sớm như bình thường. Mộc Tử, người thường ngủ muộn lại không ngủ được nữa, thức dậy làm đồ ăn sáng.
Những ngày này, cô đã ở bên cạnh Nini một thời gian dài nên đã bớt sợ nó. Cô đổ thức ăn cho chó ra: “Chị ăn sáng, em cũng ăn sáng.”
Nini ngước nhìn cô, ánh mắt cực kỳ đáng yêu. Mộc Tử không cầm lòng nổi đưa tay ra sờ lông Nini, Nini rên ư ử. Mộc Tử bật cười.
Buổi chiều Cao Sơn nhắn trong nhóm muốn chơi cầu lông, Mộc Tử phụ họa: +1.
Tôn Canh rất lâu không trả lời.
Mộc Tử tag Tôn Canh: “@Anh Canh, chơi cầu lông không?”
Lát lâu sau Tôn Canh nhắn lại: “Tối nay anh tăng ca.”
Mộc Tử đáp lại: “Vậy thôi, Cao Sơn, có làm tài xế cho tôi được không?”
“Không thành vấn đề!”
+
Tối, Mộc Tử với Cao Sơn, A Văn với Phi Tử đánh đôi. Mộc Tử chơi hay hơn bình thường, đánh cho A Văn với Phi Tử tan nát.
Phi Tử đầu hàng: “Không đánh nữa, mệt chết tôi rồi.”
Mộc Tử bật cười: “Bình thường câu này là tôi nói mà.”
Cao Sơn đang cầm điện thoại, vừa nhìn vừa cười. Bỗng nhiên anh tắt nụ cười, Mộc Tử nghiêng người lại: “Sao vậy?”
Nhìn thấy ảnh Thi Vân chụp.
Cao Sơn muốn lấy lại điện thoại, Mộc Tử nói: “Cho tôi xem.”
Cao Sơn do dự, Mộc Tử kiên trì: “Cho tôi xem.”
Thi Vân đăng bức ảnh trong một nhóm khác – nhóm đó không có Mộc Tử. Mộc Tử nhìn bức ảnh, Tôn Canh và một cô gái, khung cảnh quán café.
Thi Vân nhắn một câu: “Tin nóng hổi! Hoa khôi nam thần đại học F gặp nhau!”
Mộc Tử trả điện thoại lại cho Cao Sơn, Cao Sơn có vẻ xấu hổ, Mộc Tử nghĩ ngợi: “Tôn Canh nói tối nay tăng ca, anh cũng thấy chứ?”
Cao Sơn nặn ra nụ cười: “Haha, đúng vậy, cái hình này không biết chụp khi nào.”
“Cô gái này cũng là bạn anh?”
“Hả? Ờ.”
“Có phải bạn gái cũ Tôn Canh không?”
“Hả?” Cao Sơn phát tín hiệu cầu cứu với A Văn và Phi Tử, “À.”
Mộc Tử nhún vai: “Có gì mà lo vậy. Tôi biết anh ấy có bạn gái cũ, không phải Nini là tên do bạn gái cũ anh ấy đặt sao?”
Cao Sơn thở ra nhẹ nhõm: “Hì hì.”
“Thi Vân cũng biết cô ấy?”
“Bội Kỳ là chị họ Thi vân.”
À, chị họ, thảo nào trước kia Thi Vân ám chỉ với mình. Mộc Tử bỗng mất hứng: “Thôi không chơi nữa, về đi, tôi cũng mệt rồi.”
Cao Sơn lại thành tài xế.
+
Mộc Tử về đến nhà, nhưng Tôn Canh vẫn chưa về. Mộc Tử đổi dép, Nini chạy lại vòng vòng quanh chân, Mộc Tử ngồi xuống: “Nè, chủ em nói dối.”
Nini vô tội khụt khịt mũi.
Mộc Tử bật máy tính lên nhưng không viết được gì. Muốn gọi Tôn Canh, rồi lại bỏ điện thoại xuống.
10 giờ hơn, Tôn Canh về nhà.
Mộc Tử ngồi trên ghế xem tivi, một gameshow, tiếng cười rộn ràng nhưng cô lại thất thần.
“Em về rồi à?”
“Ừ.” Mộc Tử nghĩ ngợi cả đêm, giờ lại không biết nên nói thế nào, “Anh ăn chưa?”
“Rồi.” Tôn Canh dừng hai giây, “Anh đi tắm trước.”
“Ừ.”
Mộc Tử nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đối mặt với sự thật, đợi Tôn Canh ra ngoài: “Em muốn nói với anh một việc.”
“Ừ.”
“Em nhìn điện thoại Cao Sơn, thấy ảnh Thi Vân gửi, anh với một cô gái, có cả Thi Vân ở quán café tối nay, đúng không?”
Tôn Canh chần chừ hai giây: “Ừ.”
“Nhưng anh nói là tăng ca.”
“Đúng ra là tăng ca, nhưng—”
“Vậy anh nói dối em.”
“Không phải.”
“Cao Sơn nói, cô ấy tên Bội Kỳ, cô ấy là bạn gái cũ của anh, đúng không?”
Tôn Canh im lặng một chút, “Đúng.”
“Tối hôm qua anh nhận tin nhắn, cũng là của cô ấy.”
“Ừm.”
“Hai người định quay về bên nhau à?”
“Không phải.” Tôn Canh vội vàng giải thích, nhìn thấy ánh mắt Mộc Tử không có vẻ tin tưởng, “Cô ấy mới ở nước ngoài về, tụi anh gặp nhau, vậy thôi.”
“Nếu đơn giản như vậy sao anh lại biểu hiện mất tự nhiên vậy?”
Tôn Canh không trả lời.
“Tôn Canh, em có thể chấp nhận yêu hoặc không, nhưng em không chấp nhận sự dối trá. Nếu anh có bất kỳ quyết định nào, nhớ nói cho em trước khi thực hiện.”
Nini đi tới, sủa mấy tiếng.
Mộc Tử nhìn Nini: “Em đi ngủ trước.”