Tối qua hai người tâm sự, uống hơi quá chén. Mộc Tử ngủ tới hơn 9 giờ rưỡi thì bị điện thoại đánh thức.
Đầu dây bên kia là giọng nam: “Cô Lâm, chào cô.”
Mộc Tử buồn ngủ mơ mơ màng màng: “Ai vậy?”
“Tôi họ Tôn, thuộc tạp chí Tự do hành tẩu.”
À, thì ra là Tôn Canh.
Mộc Tử lăn lộn rời giường, trời lạnh kinh khủng, cô vội vàng thay quần áo, run run rẩy rẩy đánh răng xong, bóp đại một tí sữa rửa mặt để rửa mặt, rồi đeo kính râm, để mặt mộc ra ngoài.
Tàu điện ngầm lúc nào cũng đông đúc, Mộc Tử thầm nguyền rủa tên họ Tôn kia.
Tới văn phòng tạp chí, tìm được Tôn Canh: “Có việc gì vậy?”
“Là thế này, cô Lâm. Tôi cảm thấy ảnh cô chọn không được tốt lắm, tôi đề nghị nên thay một số ảnh. Cô cho tôi đổi những ảnh khác được không?”
“Không tốt thế nào?”
“Cảm giác hình ảnh với bài viết không nhất quán.”
Mộc Tử lườm Tôn Canh, người mới quay lưng đi lấy tài liệu.
Tôn Canh đưa tư liệu cho Mộc Tử: “Chúng tôi đang chờ gửi tới bên nhà máy in, thời gian tương đối gấp, tôi thấy nếu gặp mặt trực tiếp lựa chọn thì sẽ nhanh hơn. Cô không có ý kiến gì chứ, cô Lâm?”
Mộc Tử bĩu môi, có ý kiến thì có nghĩa lý gì, người cũng đã tới đây. Cô kéo ghế ngồi cạnh Tôn Canh: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Ánh mắt Tôn Canh chợt lóe lên, nhìn vết kem đánh răng dính trên cổ áo sơ mi trắng của Mộc Tử, hơi nhíu mày, “Được.”
Mặc dù bất mãn vì bị dựng dậy sớm, nhưng trong thâm tâm Mộc Tử thừa nhận ý kiến Tôn Canh đúng. Mặc dù ảnh cô chọn rất đẹp nhưng chúng không thực sự hợp với bài viết. Ngược lại mấy tấm ảnh do Tôn Canh chọn lại bám sát chủ đề trong bài viết của cô.
Vì vậy, nửa giờ sau, tâm trạng Mộc Tử chuyển từ lạnh qua nóng. Chậc, anh chàng đẹp trai này không chỉ có ngoại hình, cô thừa nhận năng lực chuyên môn của anh ta.
Sau khi thống nhất, Mộc Tử sửa lại nội dung một chút, ký tên: “Xong.”
“Cảm ơn cô thông cảm.”
“Không có gì, đều vì công việc thôi.”
Cửa bị gõ gõ hai lần, trợ lý Trân bưng một ly đồ uống nóng vào: “Anh Canh, trà sữa nóng em mới mua đây.”
“Ồ, cảm ơn.” Tôn Canh thuận tay nhận trà sữa.
Trân Châu khoát tay tỏ vẻ không cần khách sáo, đi ra ngoài với nụ cười tươi rói.
Tôn Canh đặt trà sữa sang một bên. Đối với sự ân cần của đồng nghiệp nữ trong công ty, anh cũng chỉ có thể xem như đó là sự quan tâm thông thường của đồng nghiệp, không từ chối là vì thể diện của người ta.
Mộc Tử nhìn Tôn Canh đang sửa sang lại tài liệu trên bàn, có vẻ như không đoái hoài gì tới ly trà sữa nóng hổi kia: “Nhãn hiệu trà sữa này rất ngon, nhân lúc còn nóng uống đi.”
“Tôi sẽ uống sau.” Tôn Canh ngẩng lên, nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt Mộc Tử, “Cô có muốn uống không? Nếu cô thích thì cứ cầm đi.”
“Anh không thích à?”
“Thật ra tôi không thích đồ uống ngọt, cô uống đi.”
Mộc Tử cười haha: “Vậy tôi không khách sáo nhé.”
“Đừng khách sáo.”
Mộc Tử vui vẻ cầm ống hút, cắm vào lỗ nhỏ trên cốc – trà sữa nóng tràn ra ngoài, bắn tung tóe lên tay anh, đồng thời văng lên đống tài liệu để trên bàn của Tôn Canh, Tôn Canh gần như không kiềm chế được, vô thức thở ra một hơi dài: “Haizzz!”
Mộc Tử xấu hổ, vội vàng rút mấy tờ giấy bên máy tính ra thấm nước trên bản thảo: “Xin lỗi.”
Tôn Canh không trả lời, mặt nghiêm nghị cứu đám tài liệu của mình.
Không xong rồi, anh đẹp trai có vẻ hơi tức giận rồi. Mộc Tử cắn ống hút, nhìn quanh văn phòng anh. Người biên tập viên mỹ thuật trước là một người đàn ông tầm 50 tuổi, văn phòng cũng giống phong cách bình thường của ông, nhưng văn phòng mới này hiển nhiên là khác biệt, sạch sẽ, ngăn nắp, có vẻ Tôn Canh là người có thói quen sạch sẽ.
+
Mộc Tử ăn trưa với Phong Lan và Tôn Canh.
Phong Lan dĩ nhiên là không giống mấy bà thím ở quê: “Tiểu Lâm, Tiểu Tôn, cùng nhau ăn bữa cơm, làm quen kết bạn với nhau cho vui.”
Phong Lan gõ cửa phòng Tôn Canh: “Tôn Canh, ăn cơm trưa chung nhé. Tôi có việc muốn trao đổi với cậu về quảng cáo của xe đua.”
Tôn Canh không từ chối với công việc, bàn công việc khi ăn trưa là một chuyện bình thường ở tạp chí: “Dạ được.”
Phong Lan tình cờ nhìn qua thấy Mộc Tử đang đứng một bên ôm ly trà sữa: “Mộc Tử, em đến khi nào đấy?”
“Dạ mới tới chọn lại mấy bức ảnh.”
“À, vậy được, cùng ăn trưa đi.”
Mộc Tử nhìn Tôn Canh, Tôn Canh vẫn dáng vẻ như cô nợ anh cả vạn tệ: “Hả? Dạ thôi không cần, em nên về rồi. Tí nữa em có việc.”
Phong Lan nhìn đồng hồ: “Gần 12 giờ rồi, có việc gì thì cũng phải ăn cơm chứ. Đừng lằng nhằng, chúng ta đi cùng đi.”
Mộc Tử đành xách túi đi theo Phong Lan ra cửa.
Phong Lan chọn một nhà hàng chuyên beefsteak. Nhân lúc Tôn Canh chưa tới, Mộc Tử hỏi: “Ăn trưa nói chuyện công việc thôi mà, chị tới ăn bít tết hả?” Cô còn tưởng chỉ là chọn đại quán café có cơm văn phòng là được!
Phong Lan kề tai cô nói nhỏ: “Không phải nói chị sẽ làm mai cho em sao? Không tìm chỗ tốt thì sao tạo không khí thuận lợi được?”
“Chị nghiêm túc?”
“Đương nhiên!” Phong Lan lật thực đơn, “Tí nữa thể hiện cho tốt!”. Chưa dứt lời cô đã nhìn thấy vết kem đánh răng trên áo Mộc Tử: “Trời ơi!”. Cô như gặp quỷ, “Em nhìn lại em đi, em không chú ý hình tượng bản thân chút nào à.”
Mộc Tử cúi đầu, trên trán hiện lên ba vạch đen chảy dài.
“Không phải chị mắng em chứ, điểm đầu tiên quan trọng nhất để phụ nữ hấp dẫn đàn ông luôn luôn là vẻ bề ngoài.” Phong Lan hận rèn sắt không thành thép, “Nhanh đi sửa sang lại đi, tí nữa người đã tới rồi.”
Chỉnh trang lại xong, Mộc Tử chán nản không còn gì để nói, cô biết mình chưa bao giờ là phụ nữ tinh tế, nhưng lôi thôi như đi cày ruộng thế này, cô nghĩ nếu cô là đàn ông thì cũng không thể nào có hứng thú với người phụ nữ thế này. Chỉ mong anh ta không chú ý tới.
Nhưng mà nghĩ tới vừa rồi còn làm dơ tài liệu của anh ta trong văn phòng, cô thở hắt ra: “Không được, chắc chắn không được.”
Mộc Tử trở lại chỗ ngồi thì Tôn Canh đã đến, ngồi đối diện Phong Lan.
Mộc Tử ngồi xuống bên cạnh Phong Lan, hơi mất tự nhiên.
Tôn Canh không để ý tới bầu không khí kỳ dị, nói chuyện công việc với Phong Lan.
Mộc Tử trong lòng có quỷ nên không dám nhìn mặt Tôn Canh, đành cúi đầu uống nước giả vờ bình tĩnh. Tôn Canh cũng nhấp một hớp nước trong ly mình, Mộc Tử chú ý đến bàn tay trắng trẻo, thon dài mảnh mai, tim cô đập rối loạn hai nhịp.
“Điên rồ, mày 28 tuổi, không phải 18!” Mộc Tử tự cảnh cáo mình.
Phong Lan gọi Mộc Tử hai lần: “Em sao vậy?”
“Dạ không sao.” Mộc Tử cười ngây ngô.
“Sáng nay em bàn việc với Tôn Canh, thế nào, biên tập của chúng ta rất đỉnh đúng không.”
“Dạ đỉnh lắm đỉnh lắm.” Mộc Tử vẫn cười ngốc.
“Tôn Canh, Mộc Tử đã hợp tác với chúng ta nhiều năm. Khi đó còn chưa tốt nghiệp đại học đã thường gửi bài viết đăng trên tạp chí chúng ta. Sau này cơ hội làm việc chung của hai người còn nhiều, đều là người trẻ tuổi, sẽ dễ dàng trao đổi hơn nhỉ.”
“Vâng, tổng biên tập Ngô.” Tôn Canh bình thản.
Mộc Tử liếc nhìn Phong Lan, người đang nhướng mày mỉm cười.