Gặp Được Ngày Mai

Gặp Được Ngày Mai - Chương 5




Vào mùa đông, đối với Đinh Hương, phần thưởng lớn nhất là không phải làm thêm giờ và không có xã giao.



Về tới nhà, Mộc Tử đang nấu canh trong bếp; “Chị, em đang nấu canh gà. Nửa tiếng nữa là uống được rồi.”



Có canh gà ấm trong tiết trời se lạnh, đúng là tin tức làm người ta hạnh phúc muốn khóc, nhưng mà, “Em về khi nào?”



“Em mới xuống máy bay, về là đi siêu thị mua đồ. Đinh Đinh, chị nhìn nè, tôm to mà chị thích nhất đó.”



“Chị ngưỡng mộ kiểu vợ hiền mẹ đảm của em.” Đinh Hương cảm thấy không thể tưởng tượng được sức sống của Mộc Tử, mới vừa xuống máy bay đã có sức đi chợ nấu ăn, đúng là siêu nhân.



“Trước đó ăn nhiều đồ ăn không dinh dưỡng, em muốn bồi bỏ chút, hehe.”



Tài nấu ăn của Đinh Hương kém hơn Mộc Tử, yên tâm chịu trách nhiệm lặt rau, lột tỏi, phụ việc linh tinh, tập trung chờ bữa tối.



Mộc Tử đeo tạp dề nói chuyện phiếm.



Mộc Tử là em họ của Giang Hà, bạn thân nhất lúc học đại học của Đinh Hương. Năm Mộc Tử tới Quảng Châu học đại học là lúc Đinh Hương và Giang Hà vừa tốt nghiệp. hai người vừa đi làm nên cũng không dư dả, dĩ nhiên là thuê nhà chung để chia tiền với nhau. Mộc Tử vì có bà con với Giang Hà, thỉnh thoảng cũng tới ở lại, ba cô gái cùng nhau trải qua những lúc khó khăn, nghèo khổ, vì vậy hình thành nên tình cảm gắn bó.



Sau đó, Giang Hà kết hôn đến Cáp Nhĩ Tân, Đinh Hương và cô nhóc Mộc Tử mới vừa tốt nghiệp sống nương tựa vào nhau ở Quảng Châu. Từ căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách ở ngoại ô, tới căn hộ đơn sau này, tới căn hộ hiện đại trong thành phố. Thật ra Đinh Hương luôn gánh phần chi trả chi phí nhiều hơn nhưng chưa bao giờ Đinh Hương để ý, thứ nhất là thu nhập của cô cao hơn Mộc Tử rất nhiều, thứ hai chính là Mộc Tử là chỗ dựa tinh thần cho cô, điều đó vượt xa hơn vật chất.



Có khi cô nghĩ, nếu hai người cứ sống thế này cũng không có gì xấu. Nhưng mà nghĩ lại, thật ra hy vọng các cô có thể giống như Giang Hà, tìm được một người thích hợp, kết hôn, chung sống trọn đời. Chỉ có điều mơ ước của cô có vẻ xa vời trong thời điểm hiện tại.





“Chị Đinh Hương, lần sau chúng ta đi Thái Lan đi.”



Đinh Hương cười, “Người ta nói đi du lịch là từ nơi bạn chán đến nơi người khác chán. Em đi Thái Lan ít nhất là 5, 6 lần, chưa chán sao?”



“Không chán.” Mộc Tử vươn người qua, “Hay là chị muốn đi đâu?”




“Paris?”



“Đi Pháp cũng được nha, em cũng muốn được một lần đi kiểu cao cấp. Được rồi, em sẽ tiết kiệm tiền, không xài phung phí, biết đâu tới 1/5 có thể đủ tiền đi Paris một chuyến.”



“Kiểm soát cái miệng của em trước đi, tiền của em toàn tiêu vô thức ăn.” Đinh Hương chỉ đống chiến lợi phẩm trong góc nhà.



Mộc Tử thở dài, “Với em thì đồ ăn là thứ cám dỗ không thể cưỡng lại được.”



Hai người ăn xong bữa tối ấm áp, ngồi trên sofa tán chuyện.



Đinh Hương bắt đầu đắp mặt nạ, thở dài: “Không chăm dưỡng không được.”



Mộc Tử nhìn Đinh Hương, lại nhìn lại mình, thật ra Đinh Hương trẻ hơn tuổi thật 32 của cô ấy rất nhiều, cô cao gầy, trắng trẻo, thân hình đúng chuẩn người mẫu, đâu giống cô, chạy khắp trời nam đất bắc, phơi da thành màu lúa mạch, lại còn mê ăn, mấy năm nay cân nặng cứ tăng vèo vèo, đúng nghĩa như một từ đang thịnh hành trên mạng – “cục mỡ đất”.




“Chị Đinh Hương, chị nói vậy không phải chọc tức em hả?”



Đinh Hương liếc mắt qua: “Em như vầy, chỉ sợ có dưỡng cũng không ích lợi gì.”



Mộc Tử không bận tâm lời nói đùa của Đinh Hương: “Haizzz, bây giờ em đúng như câu nói, người đã già, tiền không có, chồng không biết ở phương nào.”



“Không phải em liên tục đi xem mắt sao?”



“Đánh trận nào thua trận đó.”



“Cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp tục cố gắng.”




“Chị, chị nói xem đời em có phải tiêu rồi không?”



“Bi quan?”



“Kiểu như em, ngoại hình không, nghề nghiệp không, tiền không, bạn trai cũng không, coi bộ đời em cứ thế này thôi.” Mộc Tử chán nản, “Nếu em giống chị, có sự nghiệp tốt, có thu nhập tốt, mua túi xách giá mấy chục vạn không thèm chớp mắt, chắc cũng không lo lắng vầy đâu. Chị Đinh Hương, thực ra em rất muốn biết, làm sao để tu luyện thành phụ nữ mạnh mẽ, điềm tĩnh như chị, xin chỉ dạy!”



“Sao em biết chị bình thản, chị không bình thản đâu.” Đinh Hương nhìn trần nhà.




Mộc Tử im lặng một lúc, cô biết Đinh Hương mới chia tay bạn trai cách đây không lâu. Nhưng Đinh Hương không nói với cô, cô cũng không muốn hỏi nhiều. Tuy nhiên, nếu Đinh Hương muốn tìm người trò chuyện, cô sẵn sàng yên lặng lắng nghe.



“Chị gần như nghĩ mình đã có thể kết hôn, Mộc Tử. Lúc mười mấy tuổi chị nghĩ, tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn. Đến lúc chị tốt nghiệp, chị nói 26 tuổi sẽ kết hôn; qua một thời gian, lại nghĩ 28, 30 làm gì cũng phải tìm một người đàn ông để kết hôn. Tốt thôi, chỉ hai - ba tháng nữa, đến tháng 5 là chị 32 tuổi, chị vẫn một mình.”



“Do người kia không biết quý trọng chị, chị tốt như thế này.”



“Em vì thiên vị chị mà nói vậy. Nhưng mà thật ra trong mối quan hệ giữa chị và anh ấy, chị không thể nói chị tốt, cũng không thể nói anh ấy xấu. Sở dĩ không thể tiếp tục được thật sự chỉ có thể dùng cách nói là bất đồng quan điểm sống, người đó tốt hay không không quan trọng.”



Mộc Tử nhìn cô: “Chị còn yêu anh ta không?”



“Về mặt tình cảm quyến luyến, yêu; về mặt lý trí, chị cảm thấy mình nên ngừng yêu. Một người ngay cả tương lai cũng không sẵn sàng cho mình, mình vẫn còn muốn yêu sao?”



Mộc Tử đã từng viết một câu trong chuyên mục của cô: “Thực ra, cho dù là người như thế nào, đều có băn khoăn của riêng mình.”



Cô từng cho rằng Đinh Hương là hình mẫu của thành đạt, tài năng, xinh đẹp, giàu có, không chê vào đâu được. Kể cả thời gian trước khi mối tình của Đinh Hương tan vỡ, cô cảm thấy đẹp như phim thần tượng, người đẹp buồn bã, uống rượu vang đỏ đắt tiền, phong thái đó khiến cô không kiềm chế được muốn viết một truyện ngắn; ngược lại nếu cô là người thất tình, chắc là nước mắt nước mũi tèm lem gặm khoai tây chiên, uống coca. Lúc đó cô còn nghĩ, người giàu thất tình cũng có phong cách riêng.



Thật ra, cô cũng biết, đối mặt với thất bại trong tình cảm, thì dù giàu hay nghèo, đẹp hay xấu, cũng đau khổ như nhau, đều thê thảm như nhau. Có nước mắt nào không mặn đâu?