Gặp Được Ngày Mai

Gặp Được Ngày Mai - Chương 34




Mộc Tử hẹn chủ nhà đi xem phòng. Đó là khu dân cư cũ, sau này được chủ nhà chuyển đổi thành căn hộ chuyên dùng cho người độc thân thuê.



Mộc Tử nhìn khu vực bên ngoài, khá hài lòng với căn nhà một phòng ngủ một phòng khách này: “Giá cả không thương lượng được chút sao cô Đỗ?”



Chủ nhà lắc đầu: “Giá cả ở đây chúng tôi thống nhất cả rồi.” Giải thích thêm, “Thật ra giá này cũng rất tốt rồi, chúng tôi thông cảm thu nhập giới trẻ, không phải muốn đào tiền từ mọi người đâu.”



“Vậy được. Khi nào thì có thể giao nhà ạ?”



“Lúc nào cũng được. Đặt cọc ba tháng và tiền thuê một tháng, ký hợp đồng xong thì cô có thể dọn vào ở.”



Đặt cọc ba tháng với một tháng tiền thuê, tương đương với việc gần một vạn.



“Đặt cọc phải là ba tháng sao ạ?”



“Đúng rồi, ở đây trang trí nội thất tốt. Cho nên cô Lâm hãy hiểu cho chúng tôi.”



“Dạ tôi hiểu.”



Mộc Tử bước khỏi căn hộ, nhẩm tính số tiền tiết kiệm cố định thì không thể động vào rồi, tiền mặt chỉ có khoảng trên dưới một vạn, nhưng nếu giao hết cho người ta thì chuyện ăn uống là cả vấn đề. Nhưng căn nhà này tương đối vừa ý, cô cũng lười tìm chỗ khác.



Trần Thần gọi điện thoại hỏi: “Hôm nay em xem nhà thế nào?”



“Cũng được. Nhưng mà giá thuê hơi cao.”



“Tiền có vấn đề?”



“Dạ không, tôi đang cân nhắc xem có nên xem thêm chỗ khác không?”



“Nếu cần tôi giúp em cứ nói.”



Mộc Tử không muốn dính líu đến tiền bạc với Trần Thần: “Tôi có thể tự giải quyết được, cảm ơn anh.”



Vừa cúp điện thoại, lại có điện thoại, là nhà xuất bản: “Cô Lâm, chiều nay sách cô về rồi.”





Cuối cùng thì cũng có tin vui, sách được in rồi.



Mộc Tử đến nhà xuất bản, nhà xuất bản để cho cô 50 quyển miễn phí theo hợp đồng.



Mộc Tử lật sách, chợt nhớ Tôn Canh đã nói nhớ dành cho anh một quyển. Có lẽ bây giờ không còn cần nữa. Thôi, có đôi khi, không phải tất cả lời nói ra đều phải được thực hiện.



+



Sáng Đinh Hương nhận được điện thoại của Chu Quý Đồng, anh sẽ bay về lúc 10 giờ. Chiều cô thoáng thấy bóng Trương Phong trên tầng 18, biết Chu Quý Đồng đã về công ty.




Cô cũng bận. Bộ phận nhân sự đăng thông báo tuyển dụng, nhanh chóng nhận được 100 bộ hồ sơ. Cô và Tiểu Nhạc chọn hơn 30 hồ sơ trong danh sách 80 người của bên nhân sự, sắp xếp hai ngày để phỏng vấn.



Tiểu Nhạc có khuynh hướng nghiêng về những người phỏng vấn có khả năng giao tiếp, đối với những người này thường trò chuyện không dứt.



Đến cuối cùng, Đinh Hương và giám đốc nhân sự muốn trợn trắng mắt. Đinh Hương nhìn Tiểu Nhạc, hết chịu nổi: “Xin lỗi, tôi đi trước.”



Cô bưng ly đi rót café, uống liền vài hớp mới thấy tinh thần lên lại được chút ít.



Điện thoại rung lên trong túi áo khoác, Đinh Hương lấy điện thoại ra, là Chu Quý Đồng: “Dạ?”



“Đến văn phòng anh.”



Đinh Hương định nói với Tiểu Nhạc nhưng nghĩ lại, cô đi thẳng lên tầng 20.



Tầng 20 luôn vắng vẻ, các sếp lớn đều rất bận, ít khi có mặt đầy đủ. Cô đến phòng Chu Quý Đồng, nhẹ nhàng gõ hai cái.



Chu Quý Đồng đích thân ra mở cửa.



Đinh Hương khá vui, đang định nói thì nhận ra trong phòng có người khác, Ken.



Ken cười cười, Đinh Hương hơi ngượng: “Sếp Trần.”




Chu Quý Đồng ra hiệu Đinh Hương ngồi xuống, đi tới bên ghế sofa bên kia.



“Muốn chuyển bộ phận à?” Ken hỏi.



Đinh Hương ngạc nhiên, vô thức nhìn Chu Quý Đồng. Vẻ mặt Chu Quý Đồng rất bình thản.



“Chuyển bộ phận nào?”



“Nhân sự.”



“Nhưng ---” Đinh Hương không hiểu nổi, “Tôi không có chuyên môn---”



“Ý Ken là em phụ trách công việc tuyển dụng.”



Trực giác Đinh Hương phản kháng: “Không, tôi không thích hợp, cũng không có hứng thú.”



Ken và Chu Quý Đồng liếc nhìn nhau: “Được rồi, không sao.”



Ken uống ngum trà cuối cùng, bước khỏi văn phòng Chu Quý Đồng.




Đinh Hương vừa giận vừa tức. Ráng nhịn nhưng không kiềm được: “Sếp Chu.”



Chu Quý Đồng đi tới bên cạnh cô: “Sao?”



“Em không biết các anh có kế hoạch gì, em không hiểu. Em chỉ muốn làm tốt việc của mình.” Đinh Hương thẳng người dậy, “Chuyện anh với Ken, đừng lôi em vào được không? Em học tài chính, em làm tài chính, anh bảo em đi làm nhân sự cái gì chứ?”



Chu Quý Đồng xoa xoa vai cô: “Em giận à?”



Đinh Hương im lặng. “Dù sao thì em cũng không chuyển bộ phận.”



“Em không muốn thì không chuyển.”




“Em sợ anh nghĩ ra quỷ kế gì ép em đi.”



Chu Quý Đồng bật cười: “Nói gì vậy hả?” Anh nghiêm mặt, “Em không muốn thì không đi.”



“Bây giờ anh đang dùng thân phận gì để bảo đảm với em?”



“Em mong thế nào?”



Đinh Hương không trả lời.



“Được rồi. Coi như anh chưa nói tới việc này, được chứ?”



Đinh Hương đứng lên: “Không có việc gì thì em đi xuống.”



Chu Quý Đồng nắm tay cô: “Không ở lại nói chuyện với anh à?”



“Nói cái gì?”



“Tính khí ghê thật.” Chu Quý Đồng kéo cô ngồi lại sofa, “Nhà cửa xong chưa?”



Đinh Hương chỉ nói qua một lần là cô đi ký hợp đồng, anh thuận miệng hỏi hợp đồng gì, cô đáp, không ngờ anh vẫn nhớ: “Cũng gần xong rồi.”



“Mua đầu tư hay để ở?”



“Em chỉ có một căn nhà đó, không thể đầu tư thì chắc chắn là để ở rồi.”



“Được được, anh giúp em làm tân gia nhé. Đừng dùng giọng điệu đó nữa, chị đại à.”



Hiếm khi Chu Quý Đồng lại tốt tính vậy, Đinh Hương sao lại không chịu: “Được.”