Gặp Được Ngày Mai

Gặp Được Ngày Mai - Chương 33




Thứ hai là họp thường kỳ, Ken công bố số liệu phân bổ ngân sách của từng bộ phận.



Đinh Hương đã có bảng số liệu do Ken ký trước đó, bộ phận kinh doanh 8 triệu, thứ hai là bộ phận thị trường 5 triệu.



Khâu Cường – quản lý bộ phận kinh doanh – sắc mặt tối sầm, im lặng không nói.



“Tôi nhấn mạnh lần nữa, công ty sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ những chi phí của các bộ phận, nhưng công ty sẽ không chi thêm một đồng với những chi phí không đáng.” Ken nhìn một vòng, chậm rãi mở miệng.



Khâu Cường không nhịn được nữa: “Nghiệp vụ bên này, chỉ riêng khu bất động sản phía tây Quảng Đông, tháng 8 đã phải chi 5 triệu tiền thế chấp, tôi không biết lý do của việc cắt giảm chi phí của bộ phận kinh doanh là do đâu.”



Lư Phong nói: “Sếp Khâu, tiết kiệm một ít.”



Sếp Khâu: “Còn tiết kiệm nữa thì tiết kiệm luôn tiền lương tôi đi.”



Lời vừa nói ra, không khí buổi họp nặng nề.



Đinh Hương cảm thấy có sự bồn chồn lo lắng không giải thích được. Chu Quý Đồng không có mặt, anh hiếm khi tham gia cuộc họp định kỳ này, anh đã bay tới Hải Nam vào cuối tuần trước, không xác định ngày về.



+



Buổi tối, Đinh Hương gọi Chu Quý Đồng: “Anh còn bận việc không?”



“Mới về khách sạn.”



Đinh Hương nói với Chu Quý Đồng việc buổi sáng.



“Anh biết.”



“Sếp Khâu nói với anh?”



“Ken nói với anh.” Chu Quý Đồng là phụ trách mảng kinh doanh, sao có thể để người khác tùy ý xoa tròn bóp dẹp, “Lần này coi như cho người ta mặt mũi. Không sao, để anh về anh sẽ xử lý.”



Đinh Hương nghe Chu Quý Đồng nói vậy thì biết đây là mâu thuẫn nội bộ của mấy vị lãnh đạo cấp cao, nhưng vẫn lẩm bẩm giải thích: “Theo ý kiến ban đầu, em sửa thành 7 triệu, do sếp Hàn bảo em sửa.” Nói cho cùng thì giám đốc tài chính là người ký tên trên báo cáo, vẫn nên nói trước với Chu Quý Đồng.



Chu Quý Đồng cười: “Em chỉ cần làm tốt việc của em là được.”



“Dạ.” Đinh Hương im lặng một lúc: “Khi nào anh về?”



“Anh chưa biêt. Công việc bên này chưa ổn.”



“Ba ngày? Năm ngày? Hay một tuần?”



“Đến lúc đó anh báo trước cho em.”



“Dạ được.”



“Được rồi, anh đi tắm đã. Em nghỉ ngơi sớm nhé?”



“Dạ.”



Đinh Hương nằm trên giường, vì có suy nghĩ nên trằn trọc không yên. Thời gian hai người làm hòa này vẫn như trước, gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều. Anh luôn bận rộn với công việc của mình, nơi này cần anh, nơi kia cần anh, cho nên có lẽ anh không biết, cô cũng cần anh.



Không kiềm được mà gửi anh một tin nhắn: “Nhớ anh. Yêu anh.”



Có lẽ Chu Quý Đồng đã đi tắm nên không trả lời.



Đinh Hương đứng dậy đi rót một ly nước.



Cửa phòng Mộc Tử đang mở, cô ngồi trên sàn viết vào notebook.



Gõ cửa, Mộc Tử nhìn lên: “Chị chưa ngủ?”



“Ra uống nước.”



Mộc Tử đặt notebook xuống, vươn vai: “Em cũng định đi ngủ.”



Đinh Hương dựa vào cửa: “Em tìm nhà thế nào?”



“Ngày mai chủ nhà hẹn đi xem phòng.”



“Thật sự quyết định ở một mình.”




“Haizz, chị.” Mộc Tử bước tới đứng trước mặt Đinh Hương, “Em đưa ra quyết định này không phải vì bất kỳ vấn đề nào với chị. Trong lòng em, chị luôn là người chị tốt nhất tốt nhất.” Mộc Tử tháo mắt kính, “Em muốn sống một mình, em muốn tìm kiếm sự thay đổi. Em không muốn tiếp tục như vầy nữa, em không muốn sống trong vùng an toàn mà chị tạo ra cho em. Em ý thức được, em cần học cách quản lý tiền bạc, học cách độc lập, cần học cách ở một mình.”



Trong khoảng thời gian qua, hai người vì sự tái hợp của Đinh Hương với Chu Quý Đồng, vì sự từ chối của Mộc Tử với Tôn Canh, vì tách ra sinh sống, không khí vẫn không thoải mái, cũng nên có cuộc trò chuyện thẳng thắn vui vẻ.



“Nếu chị nhớ em thì sao?”



“Em đi tìm chị, hoặc chị tới tìm em.” Mộc Tử xoa mặt Đinh Hương. “Đâu phải chúng ta không gặp nhau.Chị không muốn gặp em em cũng không chịu đâu.”



“Nếu nửa đêm chị bị giật mình tỉnh dậy sau ác mộng, muốn nói chuyện với em.”



“Gọi cho em, mở máy 24/24.”



“Nếu chị đau bụng nằm không dậy nổi trên giường thì sao?”



Mộc Tử suy nghĩ một hồi: “Em hy vọng, thật sự hy vọng lúc đó có người bên cạnh chị, đưa chị đến bệnh viện với danh nghĩa chồng chị mà chăm sóc cho chị.”



Nước mắt Đinh Hương lập tức rơi xuống.



Có đôi khi, khát vọng hôn nhân không phải là khao khát một đám cưới rình rang hoành tráng, không phải là khao khát chiếc váy cưới trắng muốt hoàn mỹ, không phải khao khát nhẫn kim cương và trang sức, mà là khao khát về một người được gọi là chồng, đồng hành với mình khi sợ hãi, làm bạn với mình khi khổ sở, đồng hành với nỗi đau.



“Mộc Tử…”



“Sẽ có, chị sẽ có ngày đó, em cũng sẽ có.” Mộc Tử làm mặt xấu, “Chỉ có điều có thể chúng ta muộn hơn người khác chút thôi.”




Đinh Hương ôm Mộc Tử: “Cho mượn vai em ôm chút.”



“Ôm đi.”



“Em ở bên ngoài một mình đừng có ăn đồ ăn nhanh nhiều. Lâu lâu phải tự nấu canh.”



“Em biết rồi.”



“Giữ vóc dáng bây giờ, đừng có không ai quản lý rồi để tăng cân quá lên.”



“Ha ha.”



“Đừng có thức đêm mà viết nữa, vừa có hại cho mắt vừa không tốt cho sức khỏe.”



“Dạ.”



“Cho dù ở bên ai cũng phải quản lý mối quan hệ của mình cho tốt, đừng có tùy ý thích gì làm nấy.”



“Dạ!”



“Không có tiền xài thì nói với chị. Chị có.”



“Chị, tiền của chị mua nhà hết rồi mà.”



“Vẫn nhiều hơn em.”



“Được được.”



“Nhớ, chìa khóa nhà mới chị sẽ đưa cho em, ở đó chừa cho em một phòng. Em có thể đến bất kỳ lúc nào.” Đinh Hương nói, “Có lúc chị tăng ca về nhà, chị mong trong nhà có người đã mở sẵn đèn, em nhớ chưa?”



“Dạ nhớ.”



Đinh Hương đứng thẳng dậy, lau nước mắt trên mặt: “Khuya rồi. Em dọn dẹp đi ngủ đi.”



Mộc Tử gật đầu: “Ngủ ngon.”



Đinh Hương rót ly nước, uống một hơi cạn sạch. Trong lòng cô có nỗi buồn không nói nên lời.



Trở về phòng, đèn điện thoại nhấp nháy.



Cuộc gọi nhỡ của Chu Quý Đồng. Có tin nhắn mới từ anh: “Em ngủ rồi? Anh tranh thủ về Quảng Châu sớm.”



Đinh Hương vùi đầu vào gối. Lúc này, em rất mong có anh ở đây.



“Một mình em chịu đựng sự mất mát này. Giả vờ rất tự do thoải mái, hóa ra chỉ thêm buồn…”