Tôn Canh không hỏi tại sao.
Có lẽ Mộc Tử mong đợi Tôn Canh sẽ chất vấn, chờ mong sự kiên trì của anh, nhưng Tôn Canh chỉ im lặng.
Có đôi khi im lặng còn khó chịu hơn sự phản đối rõ ràng.
Trần Thần điện thoại tới, Mộc Tử bấm nhận: “Alo.”
“Bên này tôi gần xong rồi, chuẩn bị qua đó. Em chờ tôi một chút.”
“Được.”
Tôn Canh nhìn Mộc Tử cúp điện thoại: “Vậy đây là câu trả lời cuối cùng của em?”
“Ừ.”
Tôn Canh gật đầu: “Được.” Anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Vậy tôi về trước.”
Mộc Tử ừ một tiếng.
Tôn Canh cầm chìa khóa xe, bấm mở khóa, xe kêu tích tích hai tiếng, Tôn Canh vẫy tay với Mộc Tử: “Đi đây.”
Mộc Tử nhìn bóng báng cao cao gầy gầy của Tôn Canh rời đi mỗi lúc một xa, muốn nói gì đó lại cứ nghẹn nơi cổ. Cách xa mấy mét, Mộc Tử nhìn Tôn Canh kéo cửa chuẩn bị lên xe. Cuối cùng không kiềm được: “Tôn Canh.”
Tôn Canh dừng động tác, quay lại nhìn cô.
Hốc mắt nóng lên. Mình sao vậy, cô không phải là người làm bộ làm tịch.
Tôn Canh nhìn vào mắt Mộc Tử, nhưng Mộc Tử không thốt lên lời nào. Anh nghĩ ngợi, đóng cửa rồi sải bước đến trước mặt Mộc Tử.
Tôn Canh cao hơn Mộc Tử rất nhiều, anh đứng trước mặt cô, gần như che hết ánh sáng trước mặt Mộc Tử.
Không ai lên tiếng.
Hồi lâu, Tôn Canh lên tiếng phá tan sự yên lặng: “Em có chuyện muốn nói?”
Nước mắt Mộc Tử không thể giữ được.
“Em sao vậy?”
Mộc Tử lắc đầu.
Tôn Canh lấy túi khăn giấy trong túi quần, rút một tờ cho Mộc Tử.
Mộc Tử lau nước mắt.
Tôn Canh bỗng bật cười: “Chị Lâm à, người bị từ chối là tôi, nếu muốn khóc cũng phải là tôi khóc chứ.”
Mộc Tử cảm thấy vừa buồn cười vừa muốn khóc, đấm Tôn Canh một cái, lực không nhẹ. Mộc Tử thấy mình thật mất mặt, đã một đống tuổi mà còn làm thiếu nữ ngây thơ – thôi được, thiếu nữ già ngây thơ.
Tôn Canh lại hỏi: “Sao em lại khóc?”
Mộc Tử ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tôn Canh, mắt Tôn Canh thật sự rất đẹp, tròn, sáng và dịu dàng: “Tôn Canh.”
“Em nói đi.”
“Anh có biết tôi đã 28 tuổi không.”
“Tôi biết.”
“Tôi không phải 18 tuổi.”
“Vậy thì sao?”
“Nếu tôi 18 tuổi, tôi sẽ không hề do dự mà ở bên anh. Cho dù, cho dù anh không yêu tôi, tôi cũng có thời gian để chữa lành vết thương lòng. Nhưng mà, tôi đã 28 tuổi, với người 28 tuổi mà thất tình thì tựa như bệnh nan y thời kỳ cuối, lực sát thương quá mạnh, tôi sợ mình không chịu đựng nổi.”
“Chúng ta còn chưa yêu nhau, sao em đã nghĩ đến thất tình rồi?”
“Tôi cảm thấy ông trời không thể đối xử tốt với tôi như vậy, ông ấy sẽ không dễ dàng cho tôi một đối tượng tốt như anh. Tôi không chắc mình có thể giữ được anh để đi đến bước kết hôn.” Mộc Tử hít mũi, “Tôi không phải là người ưu tú, tôi chỉ thích hợp với một người đàn ông bình thường, trải qua cuộc sống bình dị thường ngày. Tôi từng có những ước mong với anh. Đúng, là những mơ ước viển vông. Tối nay tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi nên tìm một người tương tự mình, tạm thế mà qua cả đời.”
“Thứ nhất, tôi không nghĩ mình là một người đàn ông khác thường, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường; thứ hai, em cực kỳ ưu tú, cực kỳ tốt; thứ ba, tình yêu hay hôn nhân không nên là điều tạm bợ, chắp vá.”
“Tôi không biết…” Mộc Tử hít hít mũi, “Có thể tình yêu không thích hợp với tôi, tôi nên suy xét việc kết hôn.” Nhấn mạnh, “Tôn Canh, hiện giờ tôi nên cân nhắc là một cuộc hôn nhân ổn thỏa.”
“Với điều kiện là hẹn hò qua mai mối?
Khóe môi Mộc Tử giật giật: “Có lẽ vậy.”
Tôn Canh gật đầu: “Hiểu.”
Mộc Tử cắn môi nhìn Tôn Canh lại rời đi lần nữa, lần này anh đi dứt khoát, bước nhanh về phía trước, kéo cửa xe rồi rời đi.
Mỗi một phút giây, có hàng triệu người đưa ra những lựa chọn về cuộc đời mình. Mộc Tử nghĩ, đại khái mình lựa chọn là – chấp nhận.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, có bao nhiêu người không chấp nhận?
+
Đinh Hương đến căn hộ Chu Quý Đồng, trong nhà tối om. Cô bật tất cả đèn lên, làm một ly nước mật ong, đi tắm.
Tắm xong ra ngoài phòng khách thfi Chu Quý Đồng đã ngồi trên sofa, cười cười.
“Anh cứ nghĩ sẽ có người quan tâm chờ đợi anh. Không ngờ ngược lại, anh phải chờ người ta tắm.”
Đinh Hương mặc áo ngủ, mím môi.
“Lại đây.”
Đinh Hương đến gần, bị kéo vào vòng tay Chu Quý Đồng.
“Anh đi tắm trước đi.” Người anh nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
“Ghét anh?”
“Ừ.”
“Còn dám ừ?” Chu Quý Đồng cắn cô một cái trừng phạt.
Đinh Hương giãy giụa đứng dậy đi lấy nước mật ong: “Uống nước giải rượu đi.”
Chu Quý Đồng nhận uống mấy hớp đã cạn sạch: “Anh đi tắm đã.”
“Đi đi.”
“Tắm chung?”
“Không muốn.”
Chu Quý Đồng không trêu cô, tự đi vào nhà tắm.
Đinh Hương lẳng lặng nằm trên giường lướt điện thoại. Trạng thái Chu Quý Đồng vẫn như cũ, không có cập nhật mới.
Mộc Tử lại có trạng thái mới: “Không hỏi đúng sai.”
Đinh Hương nghĩ, Mộc Tử có ý gì?
Chu Quý Đồng vào phòng, thoải mái leo lên giường.
“Công việc hôm nay có thuận lợi không?”
“Không tệ.” Chu Quý Đồng tắt đèn đầu giường.
Đinh Hương biết anh không thích người khác hỏi nhiều về công việc của mình nên ừ một tiếng rồi thôi.
Chu Quý Đồng ôm cô vào lòng: “Công việc của em gần đây thế nào?”
“Cũng được.”
“Hàn Đạc làm chung với em cũng được?”
“Không phải quen lắm nhưng nói chung cũng được.”
“Bộ phận tài chính tuyển thêm người. Nghiệp vụ nhiều, mọi thứ sẽ tăng hơn.”
“Ken nói?”
“Anh nói.”
Đinh Hương bật cười: “Trong công ty, anh với anh ta nói thì có gì khác?”
“Em thấy sao?”
“Dù sao em cũng cảm thấy anh không dễ chọc.”
“Thật không?” Chu Quý Đồng đè lên cô, “Hỏi em một vấn đề.”
“Dạ.”
“Bạn trai trước kia em chia tay rồi?”
“Ban trai nào?” Đinh Hương nghĩ một lúc, nhớ ra, giải thích: “Không phải đâu.” Cô kể lại chuyện Mộc Tử làm cho Chu Quý Đồng nghe.
Chu Quý Đồng hài lòng gật đầu.
“Vậy còn anh?”
Chu Quý Đồng giả ngu: “Anh cái gì?”
“Có ai ở đây trong 6 tháng qua không?”
“Có.”
Đinh Hương căng thẳng.
“Người giúp việc tới mỗi ngày.”
Đinh Hương nắm tay Chu Quý Đồng lên cắn một cái. “Nói.”
Chu Quý Đồng im lặng.
“Mau nói đi.”
Chu Quý Đồng vẫn im lặng.
Đinh Hương quay người, đưa lưng lại Chu Quý Đồng: “Em ngủ.”
Chu Quý Đồng nhẹ nhàng nắm tay Đinh Hương lắc lắc: “Không có.”