Dọn dẹp bàn ăn, lười biếng nằm dài trên sofa. Trong phòng khách chỉ có tiếng tivi bầu bạn với Mộc Tử.
Độc thân thời gian dài có ưu điểm là không cần có bạn, nhưng nhược điểm là đôi khi quên rằng mình cũng cần có bạn. Không thể không nhớ tới Tôn Canh, nhớ cô còn nợ anh một câu trả lời.
Nên trả lời Tôn Canh như thế nào? Yes hay No?
Mộc Tử tự hỏi mình sống tùy tiện, tự do nhưng bản tính dường như vẫn có sự nhạy cảm và bi quan bẩm sinh. Vì vậy, cô và Tôn Canh có khả năng sao, nhất là sau khi nhìn thấy tấm gương của Đinh Hương và Chu Quý Đồng, có thể tin tưởng vào tương lai của hai người được không?
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, từ lúc biết Tôn Canh, đến quen thuộc, đến động lòng.Cô thừa nhận mình thích Tôn Canh, dĩ nhiên vì anh ấy có sức hấp dẫn riêng, sự điềm tĩnh ôn hòa, dịu dàng của anh, tất cả cô đều thích. Nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ mình không suy nghĩ những yếu tố thực tế hơn sao? Đương nhiên là có. Nếu như Tôn Canh là đối tượng mai mối, có những khuyết điểm như vậy – lớn tuổi, thu nhập thấp, ngoại hình kém, không có đề tài chung… thì làm sao cô có thể nói một cách nhẹ nhàng rằng thích?
Có lẽ, bản thân cũng không tránh khỏi sự phàm tục, đúng không?
Theo tình hình hiện tại, tình cảm của Tôn Canh dành cho cô có lẽ vẫn ở mức độ thích, có thể kết đôi, còn cô, do áp lực cha mẹ và tuổi tác, đã là người mong chờ tiến tới hôn nhân. Cho dù hẹn hò với Tôn Canh một hai năm, có phải sẽ lại giống Đinh Hương, mình muốn cưới mà đằng trai lại không muốn kết hôn?
Có phải đối với bản thân, lựa chọn phương thức an toàn là không phải chọn lựa cơ hội để yêu đương mà là tìm một đối tượng để kết hôn?
Nghĩ mình đã từng hỏi Đinh Hương: Hôn nhân không có tình yêu và tình yêu không có hôn nhân, chọn cái nào?
Cô cười khổ, dường như trong xã hội hiện nay không phải cuộc hôn nhân nào cũng có tình yêu thắm thiết. Hai người thường ở bên nhau vì con cái, vì không muốn mạo hiểm, cho nên an ổn với pháo đài hôn nhân, vậy vẫn có thể bên nhau cả đời.
Đến nay, bản thân chưa từng chính thức yêu đương, chính vì xem tình yêu quá nghiêm túc. Thế nhưng, ở tuổi này, hóa ra trên đời không có nhiều cái gọi là soutmate*. Có phải nên vì bản thân mà sắp xếp lại cuộc đời mình? (Soulmate: người tâm đầu ý hợp đặc biệt, có sự đồng điệu về tâm hồn, là người mang lại cảm giác tin cậy, bình an, có thể là người bạn đời cùng đi bên cạnh suốt đời mình; tình yêu vô điều kiện, sự thấu hiểu sâu sắc)
Trong điện thoại vẫn còn những bức ảnh chụp Tôn Canh. Mộc Tử chạm vào màn hình, ngổn ngang trăm mối.
Ting ting. “Người đẹp, em đang làm gì vậy?” Là Trần Thần.
Lần đầu tiên Mộc Tử có cảm giác khác với Trần Thần. Anh ta chắc chắn không phải là đối tượng lý tưởng của cô, nhưng anh ta đối với cô nhiệt tình, quan tâm, thằng thắn, chỉ cần cô gật đầu thì sau đó hai người có thể thuận lợi tiến tới hẹn hò, sau đó lại thẳng đường kết hôn?
Đây thật sự là cuộc sống mà cô mong muốn?
Mộc Tử do dự rất lâu, rất lâu. Cô từng nghĩ cách từ chối Trần Thần, nhưng hiện giờ cô thực sự cân nhắc xem có nên từ chối Trần Thần hay không.
Sau khi suy nghĩ, cô trả lời: “Ở nhà xem tivi.”
Khi ý thức được mình đang cố gắng tìm đề tài chung với một người đàn ông khác, trong lòng cô lại tự dưng nảy sinh ra cảm giác có lỗi với Tôn Canh.
Nhưng mà tại sao Tôn Canh không giống Trần Thần, tích cực với cô hơn một chút, chủ động hơn với cô một chút, để cô khỏi phải đoán già đoán non?
Từ lúc anh nói câu ‘hẹn hò’ tối qua đến giờ, đã qua 24 giờ mà anh vẫn chưa liên lạc với cô. Anh đang thực sự chờ câu trả lời của cô hay thái độ của anh thực sự thờ ơ?
Bối rối, mâu thuẫn, lo lắng.
Trần Thần lại gửi tin tới: “Tí nữa chúng ta đi ra ngoài ăn khuya đi?”
Mộc Tử dừng tay. Cô không muốn đi ra ngoài, không muốn đi cùng Trần Thần. Nhưng mà, cô có nên cùng Trần Thần đi không?
Sau khi suy nghĩ một lúc, quyết định ‘đập nồi dìm thuyền’ gọi điện thoại cho Tôn Canh. Điện thoại lại không có người nhận.
Mộc Tử nghĩ, có lẽ đây là điềm báo.
Nhắn lại Trần Thần: “Anh muốn đi đâu?”
Trần Thần gọi điện thoại qua: “Đi ăn quán hải sản lần trước được không? Nhưng mà tôi không đi sớm được, tôi còn đang chỉ nhân viên làm một ít việc, tới lúc đó thì gọi điện thoại cho em.”
“Dạ được.”
Mộc Tử không thèm thay quần áo, dù sao đi tới chỗ đó không chú trọng bề ngoài.
+
Mười phút sau, chuông điện thoại vang lên, không phải Trần Thần, là Tôn Canh.
Tôn Canh giải thích lý do không nghe máy: “Vừa rồi tôi đang ăn tối với khách hàng.”
“À.” Tim Mộc Tử như sống lại sau cuộc điện thoại không có người nghe kia, “Vậy anh ăn cơm đi.”
“Mới tiễn khách đi rồi.” hình như Tôn Canh đang trên đường, “Chuẩn bị đi lấy xe.”
“Anh về nhà à?”
Tôn Canh ngừng một chút: “Tôi đang ở gần nhà em. Em có nhà không? Hay là tôi đến tìm em?”
Mộc Tử im lặng một lúc: “Tôi không muốn ra ngoài nữa.”
“Ở dưới lầu nhà em một lát thôi.” Tôn Canh hắng giọng, “Nói xong tôi đi ngay.”
Mười phút sau, Tôn Canh và Mộc Tử gặp nhau ở công viên nhỏ dưới lầu. Tôn Canh đậu xe bên lề đường, ngồi xuống băng ghế cùng Mộc Tử.
Mộc Tử cúi đầu nhìn quần jean, đôi gàiy vải trắng của mình, nhìn Tôn Canh mặc sơmi trắng, áo vest có lẽ để trong xe: “Anh ăn tối với khách hàng gì à?”
“Khách hàng quảng cáo.”
“Không uống rượu sao?”
“Không.”
Gió mùa hè thổi qua thoang thoảng mùi gỗ đàn hương từ người Tôn Canh.
“Anh đi xã giao mà không hút thuốc, không uống rượu, thật hiếm.”
“Mấy việc này chỉ cần em không phá lệ ban đầu là được.”
Mộc Tử gật đầu.
“Bạn em có nhà không?” trước đây Mộc Tử có nói cô sống cùng Đinh Hương.
“Chị ấy không có nhà.”
“Em ở nhà một mình làm gì?”
“Không làm gì, xem tivi, viết này kia, đêm cứ thế mà trôi qua thôi.”
“Cao Sơn hôm nay hẹn chơi bóng, tôi có việc nên không đi, nếu không tôi sẽ gọi em.”
“Chiều nay anh ấy có điện cho tôi, nhưng tôi mệt nên không muốn đi.”
Tôn Canh gật đầu. hai người yên lặng một lúc.
Tôn Canh cúi đầu nghịch chìa khóa xe. Mộc Tử liếc nhìn, thanh kiếm nhỏ treo trên chìa khó.
“Tối nay em gọi điện cho tôi có gì muốn nói sao?”
Mộc Tử định thần lại: “Ừm, ờ, không có gì.”
Tôn Canh cười.
“Tôi, tôi muốn nói với anh.” Mộc Tử chợt căng thẳng, muốn nói gì? Nói tôi vẫn còn rất thích anh, hai chúng ta thử xem, hay là nói thôi, tôi thấy chúng ta không có tương lai?
“Sao?”
“Tôn Canh, anh nghĩ tôi là người thế nào?”
“Khá tốt.”
“Thật không?”
Tôn Canh gật đầu.
“Sao tôi cảm thấy ban đầu anh có vẻ ghét tôi?”
Tôn Canh cười, hiếm khi anh nở nụ cười lộ mấy cái răng trắng bóng: “Ban đầu thật sự thì em quá cẩu thả, tôi hơi ngạc nhiên, sao lại có cô gái không cẩn trọng như vậy? Nhưng mà quen biết lâu rồi, dần dần phát hiện em có không ít ưu điểm.”
“Vì vậy muốn ở bên tôi?”
Tôn Canh nhìn vào mắt Mộc Tử, gật đầu.
“Nếu sau khi ở bên nhau, phát hiện tôi vẫn cẩu thả tùy tiện, lại phát hiện nhiều khuyết điểm nữa thì sao?”
“Hai người ở bên nhau là một quá trình dung hợp.”
“Nếu không thể hòa hợp thì sao?”
Tôn Canh nhíu mày.
Mộc Tử thở dài: “Tôn Canh, không thì, không thì chúng ta vẫn làm bạn bè bình thường tốt hơn.”