Dưới tầng hầm đỗ xe, đèn không sáng như trong hội quán, mờ mờ ảo ảo, mờ ám.
Đôi giày của Đinh Hương cao 10 phân, đi theo Chu Quý Đồng cảm giác khó khăn.
Cuối cùng đến xe Chu Quý Đồng, Chu Quý Đồng mở cửa, cúi người tìm kiếm trong xe, cuối cùng đưa cho Đinh Hương một hộp gấm.
Đinh Hương không biết Chu Quý Đồng có ý gì, cô nhận mà không nói tiếng nào.
“Anh mua từ lâu rồi.” Chu Quý Đồng phất tay, “Sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật cô đã qua hơn một tháng.
Đinh Hương cúi đầu vuốt mặt ngoài hộp, không biết nên nói gì. Cảm ơn anh sao?
“Xem thử có thích không.”
Đinh Hương chậm rãi mở ra, là một chiếc vòng ngọc. Trong ánh sáng mờ ảo vẫn có thể nhìn được vẻ đẹp của nó, tinh xảo, nhỏ nhắn, chói lóa.
Đinh Hương cắn chặt môi, kìm nén những cảm xúc xao động.
“Trước đó anh đi Hồng Kông, mua ở một cuộc đấu giá.” Chu Quý Đồng cầm chiếc vòng ngọc nhìn, rồi đặt vào lòng bàn tay Đinh Hương, “Nếu bây giờ em thấy nó long trọng quá thì để vài năm nữa rồi đeo.”
Đinh Hương đưa tay trái cho anh, Chu Quý Đồng nhướng mày hnìn cô.
“Đeo cho em.”
Chu Quý Đồng đưa mắt nhìn chỗ khác: “Về nhà em hãy đeo, bôi ít dầu ô liu hoặc dưỡng da tay vào, nếu không sẽ rất đau.”
Đinh Hương nhìn Chu Quý Đồng, vì đi giày cao gót nên chiều cao hai người gần bằng nhau, cô có thể nhìn rõ mặt mày anh. “Giúp em đeo đi, được không?”
+
Cuối cùng Chu Quý Đồng đưa cô về căn hộ của mình.
Dọc đường đi, Chu Quý Đồng vẫn nhận điện thoại không ngừng: “Đúng, đúng, phải rồi. Có chút việc, mọi người bàn bạc đi.”
Sau đó lại nhận được điện thoại có lẽ từ Ken: “Tôi về trước có việc, bên đó cậu xem chừng đi, được rồi.”
Đinh Hương ngồi bên ghế phụ lái, gửi tin nhắn cho Hàn Đạc: “Sếp Hàn, tôi không được khỏe nên về trước. Có việc gì gọi điện thoại cho tôi ạ.”
Đây là lần đầu tiên trong 6 tháng qua cô đi xe Chu Quý Đồng. Như trước đây, trong xe có mùi hoa nhài. Không có mùi nước hoa phụ nữ, không có sợi tóc dài nào vô tình rớt lại, trong lòng Đinh Hương có niềm vui nhỏ không tên.
Chu Quý Đồng tập trung lái xe, không nói chuyện. Khóe mắt Đinh Hương dò xét biểu cảm của anh nhưng mặt Chu Quý Đồng trầm tĩnh, không thể đọc được suy nghĩ của anh. Đinh Hương quay mặt đi rồi lại nhìn bàn tay đang cầm vô lăng, những ngón tay thon dài, đốt ngón tay chắc chắn, mạnh mẽ.
Đến tầng 36, Chu Quý Đồng lấy thẻ từ mở cửa. Đinh Hương đột nhiên nhớ ra chìa khóa nhà này vẫn còn trong ví cô. Có nên trả lại anh không? Nhưng cô thông minh lựa chọn việc không nói chuyện mất hứng lúc này.
Hai người ăn ý cùng thay dép đi trong nhà, tựa như trước đây họ đã từng. Chu Quý Đồng vào nhà tắm, lấy kem dưỡng da tay ra – Đinh Hương đã ngồi trên sofa trong phòng khách. Anh khom người, ngồi trước mặt Đinh Hương: “Đưa tay em đây.”
Đinh Hương đưa tay trái của cô ra, Chu Quý Đồng bóp chút kem dưỡng ta, thoa đều lên tay cô rồi bóp lại thành hình tròn: “Đau thì nói.”
Đinh Hương ừ, nhìn Chu Quý Đồng cẩn thận mang chiếc vòng từng chút một vào tay cho cô.
Lực tay Chu Quý Đồng rất nhẹ, khéo léo, không mất nhiều thời gian, chiếc vòng ngọc đã lọt vào tay Đinh Hương. Đinh Hương đưa tay lên cho anh nhìn. Cánh tay cô mảnh mai, làn da trắng nõn, đeo rất đẹp.
“Không tệ.”
“Có đắt không?”
Chu Quý Đồng cười khẽ: “Không rẻ.” Anh đứng lên, “Đưa em về lại hội sở hay sao?”
Đinh Hương lắc đầu. Tối nay, họ đều thể hiện sự yếu đuối của mình – ban đầu họ đều cậy mạnh, nhưng sau đó đều từ bỏ lớp ngụy trang. Anh chủ động đưa món quà anh chuẩn bị cho cô, cô chủ động nhờ anh đeo cho cô. Chỉ một hành động nhỏ là đeo chiếc vòng ngọc, bỏ mặc công ty, khách hàng – đúng, họ đồng thời muốn thể hiện việc đối tốt với đối phương.
Chu Quý Đồng đang định nói gì thì điện thoại reo. Đinh Hương ngồi bên cạnh nhìn anh trả lời điện thoại. Anh nói, anh cười, mọi cử chỉ vẫn vô cùng hấp dẫn trong mắt cô. Cô vẫn yêu anh, trong lòng cô thừa nhận. Một người hai mươi mấy tuổi quen biết một người ưu tú như vậy, yêu hơn hai năm, không phải nói buông tay là sẽ quên.
“Vậy bây giờ---” Chu Quý Đồng nói điện thoại xong, đưa cô chai nước suối, “Em đói không?”
Đinh Hương lắc đầu.
“Cần anh gọi người lấy xe giúp em không?”
“Hôm nay em không lái xe.” Vì dự kiến sẽ uống rượu nên sáng nay cô đã bắt taxi đi làm.
Chu Quý Đồng gật đầu, lấy hộp thuốc lá ra theo thói quen rồi lại đặt xuống.
“Anh muốn hút thì cứ hút đi.”
“Hút ít hơn cũng tốt.” Chu Quý Đồng ngồi xuống đối diện Đinh Hương.
“Gần đây sức khỏe anh có khá hơn không?” Đinh Hương uống một hớp nước rồi để chai xuống.
“Sức khỏe? Không sao.”
Đinh Hương không nghĩ ra gì để nói. Hai người đã chia tay, còn chưa buông bỏ được quá khứ - ít nhất là đối với cô – lại ngồi nói chuyện với nhau thì không khỏi tránh được cảm giác bối rối. Nhất là không khí giữa hai người bây giờ đầy mờ ám, “Có muốn em nấu cho ít cháo không?”
“Không cần.”
“Vậy--- em về trước.” Đinh Hương cầm túi xách đứng lên.
Chu Quý Đồng đột nhiên đưa tay nắm lấy tay trái Đinh Hương. Tay hai người đều còn lưu lại mùi kem dưỡng da tay thoang thoảng, cùng với xúc cảm nhẹ nhàng. Chu Quý Đồng hơi dùng lực, kéo cô lại phía anh.
Tim Đinh Hương đập như sấm.
Chu Quý Đồng nắm tay cô, nhẹ nhàng dựa vào vai Đinh Hương. Như trong quá khứ.
Trong khoảnh khắc này, Đinh Hương muốn đầu hàng. Sau khi chia tay, cô đã nhiều lần băn khoăn không biết mình muốn có cố chấp về lời hứa hẹn về hôn nhân quá hay không. Hôn nhân dĩ nhiên là cô muốn, nhưng nếu không thể có, thì lui một bước, có thể ở bên cạnh, bầu bạn cùng anh, tốt hơn là cảm giác cô đơn không nơi nương tựa sau khi chia tay, không phải sao?
Cũng như lúc này, Chu Quý Đồng ở bên cạnh cô, hai người không còn giữ khoảng cách an toàn, giả vờ hờ hững như trước. Cô ghét cái cảm giác đó. Cô thích bầu không khí hiện tại, có thể cảm nhận được mùi hương của anh, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, dường như đã qua mấy đời. Cảm giác hạnh phúc này, cô luyến tiếc phải mất đi.
Cô biết ít nhất bây giờ trong lòng Chu Quý Đồng có cô – cô cúi đầu, mười ngón tay hai người đan vào nhau, cô vuốt ve mu bàn tay anh: “Chu Quý Đồng.”
“Ừm?”
“Anh thắng.”