Tôn Canh ngồi trên sofa, tay cầm điều khiển tivi chuyển kênh liên tục nhưng anh không nhìn tivi. Nini ở bên cạnh rên rỉ vài tiếng, Tôn Canh mới định thần lại, sờ đầu nó.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh lấy điện thoại, cân nhắc từng từ rồi gửi đi: “Mộc Tử, tôi rất xin lỗi về việc hôm qua. Tôi cũng không có ý xúc phạm cô, thật sự xin lỗi.”
Điện thoại cầm lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại cầm lên, nhưng không nhận được tin trả lời.
Mãi đến khi Tôn Canh vào bếp, lấy thức ăn cho chó đổ cho Nini; anh lại mở tủ lạnh, định nấy mì trứng thay cho bữa tối thì tin nhắn điện thoại vang lên.
Tôn Canh gần như là phản xạ có điều kiện lao ra phòng khách, chộp lấy điện thoại trên bàn. Đúng là tin nhắn của Mộc Tử: “Trong chừng mực nào đó, tôi cũng hiểu được suy nghĩ của anh. Nhưng anh yên tâm, tôi với Cao Sơn chỉ là bạn bè bình thường, vì vậy không cần lo giữa anh và anh ấy có bất kỳ chuyện gì khó xử vì tôi.”
Mộc Tử mới từ ngoài về đến nhà, do việc xuất bản, mấy ngày nay cô bôn ba trên tàu điện ngầm, mệt rũ người. Thấy tin nhắn của Tôn Canh, trong lòng có cảm giác vui mừng không rõ – điều đó cho thấy ít ra Tôn Canh cũng quan tâm tới cảm xúc của cô. Mặc dù sau khi Tôn Canh từ chối cô, cô đã tự xây dựng tâm lý rất tốt, nhắc nhở bản thân không được tự mua dây buộc mình, thậm chí hôm trước vì việc Trần Thần mà trong lòng còn có chút mâu thuẫn với anh, nhưng rốt cuộc cũng là người mà mình đã từng động lòng, không phải nói buông là có thể xem như không còn cảm giác.
Tôn Canh đã nhắn lại: “Tôi không nên nói như thế. Tình cảm là việc tự do cá nhân của cô, là tôi quá đáng.”
Tim Mộc Tử chùng xuống, vẫn ra vẻ thoải mái: “Thôi được rồi, không sao, tha lỗi cho anh.”
Một lúc sau, Tôn Canh nhắn tiếp: “Cô đang làm gì vậy?”
“Không có gì, vừa về đến nhà.”
“Cô ăn tối chưa?”
“Chưa. Đang định nấu cháo.” Tối nay Đinh Hương tham dự tiệc ở công ty, bữa tối chỉ có mình cô ăn qua loa.
Không ngờ Tôn Canh lại gửi lời mời: “Tôi cũng chưa ăn tối. Ăn cùng nhé?”
Mộc Tử ngạc nhiên, bữa tối này là bữa tối để xin lỗi sao: “Không cần, trời nóng nên tôi định nấu chút cháo uóng là tốt rồi.” Mộc Tử nhắn thêm một icon mỉm cười.
“Tôi biết gần nhà cô có một quán cháo khá ngon, tôi đến đón cô?”
“Anh lái xe qua đây ít ra cũng hai mươi phút.”
“Tôi cũng chẳng làm gì. Đến nơi tôi sẽ gọi cô.”
Mộc Tử đặt điện thoại xuống, tình huống này là thế nào, Tôn Canh chủ động mời cô ăn tối, còn chủ động đến đón cô?
Túm tóc giật giật, trời ạ, quan trọng nhất là bây giờ phải đi tắm, mùi mồ hôi nhễ nhại trên người vầy thật mất hình tượng!
+
Tiệc tối của hội nghị giữa năm công ty M,T được tổ chức ở Jinlan club. Tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, bên trong đã dập dìu oanh yến.
Đinh Hương lười việc tâng bốc, trêu đùa nhau, cô cầm ly sâm panh trốn vào góc nhỏ của sảnh tiệc.
Không ngờ lại gặp Hàn Đạc đang ngồi trên ghế sofa nhỏ: “Sếp Hàn.”
“Giám đốc Đinh.”
Đinh Hương không tiện bỏ đi, đành phải ngồi xuống một bên.
Hàn Đạc nhìn cô: “Hôm nay cô mặc rất đẹp.”
Thực ra chỉ là bộ váy dài bình thường: “Cảm ơn.”
Hai người không lên tiếng.
Vợ chồng Phó tổng Lư đi tới: “Hàn Đạc.”
“Phó tổng Lư.”
Đinh Hương cũng chào: “Chào Phó tổng Lư, chào phu nhân.”
Lư Phong và Hàn Đạc nói chuyện phiếm, Đinh Hương và vợ ông Lư nhìn nhau cười, không phải người quen biết, chỉ có thể duy trì sự khách sáo.
Đinh Hương ngồi một lát, giả vờ phải trang điểm lại nên nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này.
Không ngờ, kết quả việc trốn ra ban công lớn lại gặp phải người không muốn gặp, Chu Quý Đồng. Cô vừa mở cánh cửa sổ bằng kính lớn sát đất đã thấy anh.
Chu Quý Đồng ngồi trên ghế hút thuốc, nghe tiếng động thì nhìn qua, thấy là cô, cũng không có biểu hiện gì, vươn tay dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
Hai người chỉ cách nhau hai mét, Đinh Hương không muốn yếu thế, đi tới cái bàn duy nhất trên ban công, kéo ghế ra, ngồi đối diện Chu Quý Đồng.
Trời tháng 6, hoàng hôn rất đẹp.
Chu Quý Đồng nhấp một hớp rượu vang đỏ, không nói chuyện.
Đối với người ngoài, bầu không khí giữa hai người thật kỳ dị. Chu Quý Đồng hướng mắt nhìn về một phía, vẻ mặt không nắm bắt được, Đinh Hương cầm ly rượu của mình, nhìn về hướng khác.
Chia tay lâu ngày, gần như hai người không có lúc nào ở riêng cùng một chỗ, giờ ở cùng một không gian, nên nói gì để tỏ vẻ thoải mái bình thản?
Ai đi trước chính là người nhận thua. Đinh Hương tự động viên mình, bất kể thế nào cũng không được tỏ ra yếu thế chạy trốn.
Cuối cùng Chu Quý Đồng lên tiếng trước: “Công việc em gần đây thế nào?”
Đinh Hương không nhìn anh: “Khá tốt.”
“Tuyển một phó giám đốc?”
“Phải.”
“Nghĩ theo mặt tích cực thì xem như chia sẻ một phần công việc cho em.”
Đinh Hương sao có thể không biết việc Hàn Đạc tuyển một phó giám đốc là muốn phân chia quyền lực của cô, nhưng cô cũng không giải thích nhiều: “Đúng vậy.”
Chu Quý Đồng không nói thêm nữa, ngồi một lúc. Hai người lại yên lặng.
Cuối cùng Chu Quý Đồng lấy hộp thuốc lá cho vào túi, chuẩn bị rời đi.
Rốt cuộc Đinh Hương nhịn không được: “Tháng trước anh đi Paris?” Hai hôm trước Chương Phong mang biên lai của Chu Quý Đồng đến bộ phận tài chính để thanh toán, các hạng mục chi trả của anh rất nhiều, nhưng cô thấy trong đó có một cuống vé máy bay, trùng với thời gian cô ở Paris.
Chu Quý Đồng tỉnh bơ: “Ừ.”
“Đi công tác sao?” Đinh Hương gần như khẳng định bóng dáng cô nhìn thấy ở sảnh khách sạn đêm đó là Chu Quý Đồng, nhưng cô hy vọng nhận được câu xác thực từ anh.
“Đi gặp khách hàng.”
Đinh Hương không thể nói rõ được suy nghĩ trong lòng mình: “À.” Cô đang mong đợi câu trả lời thế nào, mong Chu Quý Đồng nói với cô rằng anh đi tìm cô? Giả thuyết này không phải quá tự cao sao, trong mắt Chu Quý Đồng, cô có quan trọng đến thế sao?
Chu Quý Đồng đứng tại chỗ, bóng lưng thẳng tắp: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Chu Quý Đồng không trả lời, anh tự mình đi trước.
Đinh Hương quen với phong cách của anh, không muốn đi theo anh nhưng cô rất tò mò Chu Quý Đồng cuối cùng muốn gì, nghĩ nghĩ rồi bước theo sau.