Khi Đinh Hương nghỉ phép vào, cô bị tin tức Hàn Đạc nói làm cho đầu óc choáng váng. Sa thải Tiểu Trần? “Tại sao?”
“Quan niệm thời gian của cậu ta rất kém.”
Đinh Hương thừa nhận thỉnh thoảng Tiểu Trần đến muộn, nhưng “Tôi không thấy đến mức độ phải sa thải cậu ấy.”
“Tôi có kế hoạch tuyển dụng thêm người mới. Biểu hiện của cậu ta tạo thành tấm gương xấu cho người mới.”
Hàn Đạc mới nhậm chức hơn một tháng, làm sao có thể đủ tự tin để hiểu giá trị một nhân viên trong thời gian ngắn ngủi như thế? Tiểu Trần chăm chỉ chịu khó, chắc chắn bù đắp được việc nhỏ về vấn đề thời gian chấm công. Cô luôn coi trọng kết quả công việc mà không câu nệ việc vài giây đi trễ. Có vẻ như Hàn Đạc đúng chuẩn lãnh đạo kiểu cũ.
“Tuy nhiên, tôi nghĩ năng lực chuyên môn của cậu ấy vẫn tốt.”
“Bất kỳ ai đã nghiêm túc học hành trong 4 năm đều có thể đạt được trình độ của cậu ta.”
Đinh Hương bỏ cuộc việc giải thích. Cô biết, trong bộ phận cô được gọi là giám đốc nhưng thật ra có khi lại trở thành con rối của lãnh đạo.
Khi cô thông báo tin này cho Tiểu Trần, Tiểu Trần không ngạc nhiên: “Có phải ý của Phó tổng Hàn không?”
Đinh Hương không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Thật ra khi chị nghỉ phép, ông ta có tìm em gây khó dễ vài lần.” Vẻ mặt Tiểu Trần bình tĩnh, “Không sao, ở đây không dùng thì có chỗ khác dùng.” Cậu cười với Đinh Hương, “Em không sao, thật đấy, không sao đâu.”
“Chị thật sự xin lỗi.”
“Không phải vấn đề của chị, giám đốc, em hiểu mà.” Tiểu Trần nói, “Nếu hiện giờ chị làm Phó tổng thì chắc chắn em không bị sa thải.”
Đinh Hương đành đưa ra một lời hứa chẳng có ý nghĩa nhiều cho lắm: “Chị sẽ giúp cậu nói với bên nhân sự bồi thường thêm một tháng lương.”
“Dù sao theo quy định của luật, theo quy định công ty, thứ em đáng có thì phải có, thứ không cần thì em cũng chả muốn.” Tiểu Trần nhún vai.
Đinh Hương hơi buồn bực không vui. Tiểu Trần đã theo cô được một năm, về công, Tiểu Trần đúng là giúp cô rất nhiều việc, về tư, Tiểu Trần là một chàng trai trẻ nhiệt tình, là một người mới bước vào đời, cô luyến tiếc chàng trai đồng nghiệp đáng yêu như vậy.
Bên nhân sự nhanh chóng đưa ra thông báo tuyển dụng cho bộ phận tài chính. Người phỏng vấn là giám đốc nhân sự và Phó tổng tài chính, không có cô tham dự - tương đương với việc xem cô như vô hình.
Hàn Đạc chết tiệt.
+
Tháng 5, M.T đang tích cực chuẩn bị đại hội giữa năm. Cái gọi là đại hội giữa năm ngoài việc tổng kết công việc 6 tháng đầu năm, kế hoạch công việc 6 tháng cuối năm, thì điều mọi người mong đợi nhất là có thể có một đêm hội ăn uống chơi bời quang minh chính đại. Tuy không sôi động như cuối năm nhưng cũng là một sự kiện lớn mà nhân viên mong đợi.
Nhiệt tình công việc của Đinh Hương đã bị những việc lộn xộn rối rắm trong 6 tháng qua làm tiêu hao rất nhiều. Cô cầm tách café, ngồi ngây người trước máy tính đã một lúc lâu.
Văn phòng Tổng giám đốc đã ra thông báo tất cả cấp quản lý từ giám đốc trở lên phải tham dự cuộc họp lúc 3 giờ chiều.
Đinh Hương cầm ipad ra khỏi văn phòng, chuẩn bị lên lầu họp. Vừa lúc cửa phòng Hàn Đạc bên kia cũng mở ra, cô lên tiếng chào: “Sếp Hàn.”
“Chào cô.”
Hàn Đạc là một người không thể đoán được.
Từ khi Tiểu Trần bị sa thải, toàn bộ bộ phận tài chính tràn ngập bầu không khí kỳ lạ, Đinh Hương với Hàn Đạc gặp mặt luôn có phần không tự nhiên.
Đinh Hương bỗng nhớ lại thời Lý Hoa Cương nắm quyền. Bỏ qua việc những việc không thể nói của Lý Hoa Cương ở công ty, ít nhất ông ta là một ông sếp thú vị, hơn nữa ông ta cũng không quá khó đoán, việc đó tốt hơn nhiều so với Hàn Đạc này.
Khi đến hội trường, cô nhìn thấy Chu Quý Đồng, hiếm khi anh tham gia cuộc họp nhàm chán thế này – ít nhất là cực kỳ nhàm chán theo Đinh Hương nghĩ.
Đã một thời gian không gặp, Chu Quý Đồng không còn vẻ ốm yếu như trước, đang nói nhỏ gì đó với Ken ở bên cạnh.
Phó tổng Lư thế mà lại cho Đinh Hương vẻ mặt tốt: “Giám đốc Đinh, đã lâu không gặp, cô đẹp hơn rất nhiều.”
Đinh Hương mỉm cười.
Ken bắt đầu nói. Có khi Đinh Hương thầm nghĩ, theo sự hiểu biết của cô về Ken, Ken chắc chắn là người không quan tâm đến những việc vặt vãnh, nhưng thân là Tổng giám đốc, mọi bộ phận, mọi tình huống tất nhiên anh ta phải nắm. Anh ta có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, thật sự rất đáng nể; không giống Chu Quý Đồng chỉ quản lý nghiệp vụ của mình, anh không thèm quản những việc khác.
Nội dung cuộc họp xoay quanh việc công tác chuẩn bị cho đại hội giữa năm. Trong cuộc họp kéo dài gần một giờ, Đinh Hương đã ngẩn người hơn 40 phút. Cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc, mọi người như được giải thoát, lập tức rời đ. Đinh Hương cũng muốn đi thì bị Ken gọi lại.
“Hiện giờ bộ phận tài chính có bao nhiêu người?”
Đinh Hương suy nghĩ: “Ở trụ sở chính này?”
“Phải.”
“7 người.”
“Bao gồm Hàn Đạc?”
“Vâng.”
“Có đủ nhân sự không?”
“Sếp Hàn đang tuyển dụng.”
“Ồ, tốt.” Ken trầm ngâm, “Không có gì, cô đi xuống đi.”
Đinh Hương gật đầu, bước ra ngoài. Ken nhìn bóng lưng Đinh Hương cầm ipad đi ra ngoài: “Ý Hàn Đạc nói với tôi muốn tuyển một phó giám đốc?”
“Bên tài chính không phải vẫn luôn là một Phó tổng một giám đốc thôi sao? Không cần thiết thêm một phó giám đốc.”
“Lư Phong thật hay ho.”
Chu Quý Đồng châm điếu thuốc, chậm rãi thở một vòng khói: “Mặc kệ bọn họ, cho dù thêm một phó giám đốc cũng không có vấn đề gì ghê gớm.”
Ken đổi chủ đề: “Trương Phong nói tuần trước cậu bay tới Paris. Mặc kệ lễ đặt viên đá đầu tiên ở Phiên Ngu, có việc gì vậy?”
Im lặng.
“Đinh Hương hình như cũng đi Pháp.” Ken nhìn thấy vòng bạn bè của Đinh Hương. Dù gì thì cô cũng là bạn gái của người bạn thân nhất, cũng là đồng nghiệp tốt nhất của anh – nói cho đúng, bạn gái cũ của cậu ta – hơi tò mò, “Có liên quan tới cô ấy không?”
“Đồ điên.”
“Thật sự không à?”
Chu Quý Đồng vẫn bộ dạng trước kia, đối với những câu không muốn trả lời, anh đứng dậy bỏ đi: “Đi đây.”
Đồ điên. Hai chữ này có lẽ để miêu tả chính anh. Vì sự xúc động nhất thời, bởi vì một lời hứa hẹn trước đó mà đáp chuyến bay dài mệt mỏi, nhưng cuối cùng đến khi thấy người đó, anh lại cảm thấy không có gì để nói, lại vội vàng rời đi, đúng là ngốc nghếch.
Chu Quý Đồng có chết cũng không thừa nhận chuyến đi đột ngột đó có liên quan tới Đinh Hương.
Anh cũng hy vọng rằng Đinh Hương đã không nhìn thấy anh ở sảnh khách sạn.
Coi như chỉ có mình anh biết chuyện ngu ngốc đó.