Gặp Được Ngày Mai

Gặp Được Ngày Mai - Chương 21




Mộc Tử chỉnh sửa hoàn tất bản thảo rồi gửi email đi.



Sau khi xong việc, cô ra phòng khách lấy điện thoại – khi đang viết bài, từ trước giờ cô không thích để điện thoại bên cạnh.



Cao Sơn gửi tin nhắn: “8 giờ tối nay, sân 10.” Thời gian tin nhắn là 5:40, bây giờ là 7:30.



“Xin lỗi, tôi ở nhà viết bài, bây giờ mới thấy tin nhắn. Tối nay tôi không đi, mọi người chơi đi, cố gắng lên!”. Thêm một icon cổ vũ.



Cao Sơn nhắn lại rất nhanh: “Đến đi, tới nhà đón cô nhé?”



“Không được. Để hôm khác.”



“Vậy được, cô bận việc đi. Hẹn hôm khác vậy.”



Mộc Tử để điện thoại xuống, chuẩn bị đi tắm. Từ chối Cao Sơn không phải vì ngại ngùng khi gặp Tôn Canh, cũng không có gì để ngại – mà là hôm nay cô đồng ý với dì là tối nay đi xem mắt.



Trời ạ, Mộc Tử nhớ câu nói nổi tiếng, “Tôi ước có được trái tim một người, không cần phải hẹn hò mù quáng.” Lúc trước, cô còn tưởng mình thoát khỏi số phận đi xem mắt này, không ngờ, cái gì muốn đến vẫn phải đến, haizz.



+



Mộc Tử nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, tìm một chiếc váy liền mặc vào, ngồi xuống trước gương, cẩn thận thoa một lớp phần nền mỏng, tô son màu nhạt. Chẳng bao lâu, bộ dạng có thể gặp người đã xuất hiện. Đột nhiên cô bật cười, sự xuất hiện của Tôn Canh ít nhất cũng không phải vô ích, ít ra cô đã bị kích thích nên đã bắt đầu biết chăm chút hình tượng của mình hơn chút. Mặc dù không phải gương mặt thiên thần dáng người yêu tinh gì, nhưng ít nhất cũng có hình có dạng, cũng được chứ, không phải sao? Mộc Tử nhìn vào gương làm mặt xấu.



Nhưng mà không ngờ Mộc Tử ăn mặc trang điểm cẩn thận, buổi xem mắt lại đưa cô tới quán hải sản.



Mộc Tử không ngại gì quán ăn, dù sao cô vẫn luôn tự nhận mình là một người bình dân bình thường, cứ đòi hỏi cao sang gì đó không phải phong cách của cô. Cô luôn thấy luống cuống ở những nhà hàng cao cấp, ở những quán ăn bình thường mới thản nhiên, đó là thái độ của cô.



- --Tuy nhiên, cô cảm thấy việc trang điểm, ăn mặc của mình bây giờ không hợp hoàn cảnh, nếu biết cô đã mặc áo thun quần jean đến.



Đối tượng được mai mối kia – chỉ biết anh ta tên Trần Thần, tự mình thành lập công ty trang trí nội thất, không còn biết gì hơn – quen đường thuộc lối tìm một cái bàn, ngồi xuống: “Đừng thấy hoàn cảnh nơi này không ra sao, đồ ăn rất ngon.”



“Đúng vậy, rất nhiều quán ăn chế biến thức ăn ngon hơn cả nhà hàng.”



“Đúng đúng, xem ra cô cũng có nghiên cứu về ăn uống.”



“Tôi khá thích ăn.” Mộc Tử kéo ghế dựa, ngồi xuống. Thẳng thắn mà nói, vừa nhìn thấy Trần Thần, cô đã biết lần mai mối này lại công cốc. Trần Thần nhìn qua có vẻ tầm 40 tuổi, chuyện tệ nhất là phần tóc trước trán đã hói. Dù không phải thuộc nhóm mê ngoại hình, nhưng cũng không tới nỗi hạ yêu cầu ngoại hình tới mức thấp. Nếu không thể phát triển mối quan hệ mai mối này thì cứ xem như là hẹn hò với hải sản vậy.



Trần Thần có vẻ ăn được, gọi mấy con tôm hùm, thêm mấy con cua, thêm một chục hàu sống, đang định gọi thêm thì Mộc Tử kịp ngăn lại: “Hay là ăn trước đi, ăn xong lại gọi tiếp, chứ nếu nguội cũng không ngon nữa.”



“Được được, không thành vấn đề.”



Trần Thần móc thuốc ra: “Cô tên Mộc Tử đúng không, tên cô nghe rất thú vị.”



“Mẹ tôi đặt.”



“Rất hay. Tôi nghe nói cô là người làm việc tự do?”



“Đúng vậy, không có công việc cố định.”



“Thật ra phụ nữ có công việc hay không không sao cả, quan trọng là có thể quản lý gia đình.” Trần Thần nhả khói, “Nói thật, tôi không thiếu tiền. Công ty tôi tuy không lớn nhưng kiếm tiền nuôi vợ con là không thành vấn đề.”



Mộc Tử lịch sự cười: “Vậy thì tốt.”



“Lần đầu tiên gặp cô, cảm giác không tồi, chúng ta có thể thử xem. Học vấn của tôi hơi thấp, nhưng cô biết đấy, xã hội này quan trọng năng lực hơn bằng cấp, đúng không?”




Mộc Tử chỉ có thể gật đầu: “Đúng.”



Trong lòng cô nghĩ về nhà có thể viết một bài cho chuyên mục – năng lực và bằng cấp cái nào quan trọng.



“Tôi lớn hơn cô, tôi 39 tuổi. Nhưng mà tôi nghĩ đàn ông lớn hơn phụ nữ là chuyện tốt, sẽ thương vợ hơn, đúng không.”



Mộc Tử lại cười cười.



May mà đồ ăn đã mang lên nhanh chóng, Trần Thần nói vài câu thì bắt đầu hào hứng ăn uống.



Mộc Tử không còn cách nào khác ngoài tự cổ vũ bản thân “đồ ăn ngon không thể phụ lòng”, cũng bắt đầu vùi đầu ăn.



“Hê, Mộc Tử!”



Hóa ra là nhóm Cao Sơn. Tôn Canh đi phía sau nói chuyện với Thi Vân.



Mộc Tử hơi xấu hổ, đứng lên: “Mọi người đến ăn tối?”



Cao Sơn gật đầu: “Ừ.” Liếc nhìn thoáng qua Trần Thần, “Bạn cô à?”



“Ừ, phải.”



Trần Thần còn cầm con tôm hùm đất trong tay, ngẩng đầu lên cười với Cao Sơn.



Khi đang nói, Tôn Canh đi lên. Mộc Tử thấy tóc anh vẫn còn hơi ướt, có lẽ anh mới tắm ở sân cầu xong thì đến đây. Tôn Canh liếc nhìn Mộc Tử rồi nhìn Trần Thần, không lên tiếng.




“Chúng tôi tìm chỗ ngồi trước.” Cao Sơn nháy mắt, “Đi thôi.”



Mộc Tử giật giật khóe môi: “Được.”



Tôn Canh sải bước đi nhanh về phía trước.



Cao Sơn tìm một bàn lớn, không khỏi lẩm bẩm: “Người đó không phải là bạn trai Mộc Tử đấy chứ?”



“Có lẽ không.” Phi Tử quét mắt ra bàn Mộc Tử cách đó vài mét, “Tôi cảm thấy họ không thân.”



“Xem mắt?”



Phi Tử đánh A Văn một cái: “Anh có thấy ai xem mắt ở quán hải sản chưa?”



“Không được à, xem mắt thì không phải cũng ‘quê mùa’ lắm sao?”



Thi Vân nói với người phục vụ: “Sao các cậu quản việc người ta nhiều thế làm gì?” cô liếc nhìn Tôn Canh, “Tôn Canh, anh uống bia hay gì?”



“Tôi lái xe, uống nước cam.”



“Người đẹp, cho hai bình nước cam to, nhiều đá.”



Tôn Canh không nói gì nữa, lướt điện thoại.



“Cậu nói xem Mộc Tử sao vậy, kêu cô ấy chơi cầu lông thì cô ấy bảo ở nhà viết bản thảo.” Cao Sơn lắc đầu, “Thấy sắc quên bạn, không được.”




Phi Tử cười: “Đương nhiên rồi, không lẽ chơi cầu với cậu vui hơn sao?”



“Đậu! Dù gì tôi cũng đẹp trai gấp mười lần ông chú đó phải không? Chưa kể Tôn Canh đẹp trai của chúng ta. Chậc chậc, ánh mắt Mộc Tử kém quá.”



Tôn Canh để điện thoại xuống: “Được rồi, đừng nói lung tung.” Anh quay đầu lại hỏi Thi Vân, “Nước cam đây à?”



Cao Sơn vẫn không từ bỏ ý định: “Tôn Canh, lúc cậu đưa Mộc Tử đến chơi cầu, tôi còn tưởng các cậu có tình cảm. Nếu tôi biết cậu chẳng có quan hệ gì tôi sẽ theo đuổi cô ấy.”



Tôn Canh khẽ liếc nhìn Cao Sơn: “Tối nay cậu nói nhiều quá.”



“Chính là vậy mà. Cậu xem, A Văn với Phi Tử, cậu với Thi Vân, tôi với Mộc Tử, kết hợp hài hòa hết mức.”



“Đừng, đừng dính tới tôi, không liên quan gì đến tôi.” Thi Vân xua tay.



Cao Sơn cười ha ha, Tôn Canh không nói tiếp, cúi đầu vặn nắp bình nước ép.



+



Tay Mộc Tử ăn bị dính dầu mỡ, cô đi tới vòi nước gắn gần quầy để rửa tay. Tình cờ Tôn Canh cũng ở đó.



“Hi, Tôn Canh.”



“Ừm.”



Mộc Tử vươn tay đến xịt nước rửa tay, không ngờ Tôn Canh cũng đưa tay ra cùng lúc. Chắc hẳn anh là người có thói quen sạch sẽ, vừa rồi thấy tay anh còn bọt xà phòng, chắc hẳn đã dùng nước rửa tay, còn phải rửa đi rửa lại mấy lần. Mộc Tử vươn tay lại, Tôn Canh cầm chai nước rửa bóp ra cho cô: “Rửa thêm tí nữa, nếu không trên tay sẽ ám mùi.”



“Ừ.”



Hai người yên lặng đứng trước bồn rửa tay, trầm mặc không lên tiếng – hình ảnh khá kỳ lạ.



Thế nhưng Tôn Canh lại lên tiếng trước: “Cao Sơn đang đoán người đó có phải bạn trai cô không.”



“Không.”



“Tôi cũng đoán không phải.”



Mộc Tử không biết Tôn Canh có ý gì, chỉ đành cười gượng.



“Cô đang xem mắt?”



“Hì hì, phải.”



Tôn Canh rửa sạch bọt nước trên tay: “Cô cảm thấy anh ta thích hợp với cô sao?”



“Sao?”



“Mắt nhìn người của cô nên nâng cao một chút.”



Nháy mắt trong lòng Mộc Tử hiểu thái độ khinh thường của Tôn Canh đối với Trần Thần, đó cũng là sự khinh thường cô. Tất nhiên Trần Thần không phải là mẫu người cô thích, nhưng việc xem mắt qua mai mối này không phải là thế sao, bạn không bao giờ biết được đối phương qua miệng người giới thiệu thực sự là người thế nào cho đến khi gặp mặt. Vì để gả đi ra ngoài, không phải là vẫn cứ không ngừng tìm kiếm, không ngừng từ chối để rồi có được kết quả tốt đẹp cuối cùng sao?



Mộc Tử nặn một nụ cười: “Không còn cách nào khác, phụ nữ già ế, chính là như vậy, lựa chọn và cũng bị người khác lựa chọn.”