Gặp Được Ngày Mai

Gặp Được Ngày Mai - Chương 16




Sự phát triển của khoa học kỹ thuật ngoài việc giúp bạn giết thời gian rảnh rỗi nhàm chán còn có thể sử dụng sự vạn năng của vòng bạn bè để giúp mình vài việc. Trạng thái mới nhất trên vòng bạn bè của Mộc Tử là: “Tuần sau bay đến Paris, mong đợi!”



Phải nói là 90% trạng thái này là để cho Tôn Canh xem. Hiện tại tình cảm giữa cô và Tôn Canh rất hài hòa, hai người gặp nhau một, hai lần một tuần, hoặc cùng chơi đánh cầu lông hoặc gặp trên tạp chí, thỉnh thoảng tối về nhà thì có tương tác trên wechat, bi quan mà nói thì là bình thản như nước, không có bất kỳ tiến triển nào đáng kể.



Ví dụ, vòng bạn bè của Mộc Tử đã cập nhật hơn 24 tiếng, có hơn 20 bình luận của mọi người, nhưng Tôn Canh chẳng có động tĩnh gì.



Cuối cùng, cô không nhịn được, giống như vô tình nhắn cho Tôn Canh: “Hi, tuần sau tôi đi du lịch mấy hôm, có thể tạm thời không chơi cầu cùng mọi người được, đợi tôi về lại hẹn nhé!”



Tin gửi đi 10 phút sau vẫn không có hồi âm.



Mộc Tử hơi nhụt chí, cô là người chủ động add wechat của Tôn Canh, cô là người chủ động nhắn tin cho Tôn Canh, và cô cũng là người tạo cơ hội để hai người gặp nhau. Tuy rằng hai người xem như đã là bạn bè, nhưng dường như chỉ có mình cô tích cực. Cô đoán, có lẽ Tôn Canh chỉ lịch sự đáp lại thôi?!



Haizz, gọi cho Đinh Hương.



“Chị, đang làm gì vậy? Xã giao hay tăng ca?”



Bên phía Đinh Hương có tiếng gõ bàn phím lách cách: “Tăng ca.”



“Chừng nào chị về?”



“Không sớm đâu.”



“Chán quá trời, nói chuyện với em đi.”



“Bây giờ chị không có thời gian nói chuyện với em.”



“Thật, sự, chán, muốn, chết!”



“Không hẹn Tôn Canh à?”



“Thôi đừng nói tới chuyện đó.”



Đinh Hương cười: “Vậy thì coi phim ăn đồ ăn vặt đi.”



Mộc Tử nhìn xuống thân người do ăn uống điều độ và vận động mà đã gầy đi chút ít của mình, đang định nói thì có âm báo tin nhắn wechat. Là của Tôn Canh.



“Chị, không nói chuyện với chị nữa. Tôn Canh nhắn tin cho em rồi!”



“Được rồi được rồi.”



Mộc Tử vội vàng mở tin nhắn, Tôn Canh nhắn lại đơn giản: “Đi chơi ở đâu?”



“Paris.”



Một lúc lâu sau mới nhận được trả lời: “À, chúc cô đi vui vẻ.”



Mộc Tử gãi đầu, ngón tay bấm như bay: “Lúc về tôi sẽ mang quà cho anh.”




Lần này Tôn Canh trả lời rất nhanh: “Không cần.”



“Bây giờ anh ở nhà hay đang làm gì?”



“Ở nhà.”



“Anh đang làm gì vậy?”



“Chơi với Nini.”



Một hỏi một đáp cứng nhắc, hình thức đối thoại đáng sợ. Cô đã từng đọc một bài viết nói, nam nữ đang có tình ý thì khi nói chuyện sẽ không ngừng mở ra những đề tài mới, đưa ra những câu hỏi mới để kéo dài cuộc trò chuyện giữa đôi bên. Mà cách nói chuyện của Tôn Canh, có phải muốn nói anh thật ra là không có ý gì với cô?



Mộc Tử đang nghĩ không biết nên nói gì, rồi dứt khoát bỏ việc tìm chuyện để nói. Tôn Canh lại gửi qua một tấm ảnh Nini, Nini đang lăn trên đất, dáng vẻ rất đáng yêu.



Tâm trạng Mộc Tử nhanh chóng cải thiện: “Dễ thương quá.” Mặc dù hơi sợ chó nhưng Nini đúng là rất dễ thương, “Anh thích chó lắm sao?”



“Cũng được.”



“Anh nuôi Nini mấy năm rồi?”



“Tầm năm sáu năm.”



“Vậy cũng lâu nhỉ.”




“Ừ.”



“Sao anh lại đặt tên nó là Nini?”



Một hồi lâu Tôn Canh mới nhắn lại: “Bạn gái cũ tôi đặt.”



Mộc Tử không ngờ đề tài của hai người lại vòng tới đây, cảm xúc trong lòng không thể nói rõ là thế nào: “Ồ.”



Tôn Canh không nhắn lại.



Suy nghĩ một lát: “Haha, không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến bạn gái cũ của mình.”



“Ngẫu nhiên nhắc đến thôi.”



“Ừ.” Tự dưng Mộc Tử lại can đảm lên, “Tôi muốn hỏi anh một việc riêng tư, dĩ nhiên nếu không tiện thì anh không cần trả lời.”



“Được.”



“Hiện giờ anh không có bạn gái?”



“Không.”




“Có nghĩ đến việc tìm bạn gái không?”



“Nếu có người phù hợp thì, có.”



“Anh thấy tôi có phù hợp không?” Mộc Tử do dự năm giây trước khi gửi tin đi. Dù sao cũng không phải là thiếu niên mười mấy tuổi, thẳng thắn một chút còn hơn là một mình suy diễn, Mộc Tử tự động viên mình.



‘Ting ting’ Điện thoại vang lên. Mộc Tử lại cảm thấy mình không đủ can đảm để cầm lấy di động, cô vùi đầu vào gối hét lên: “A!”



Tự ổn định tâm trạng lại nhiều lần, cuối cùng đọc câu trả lời của Tôn Canh: “Chúng ta là bạn bè.”



Thế này đại khái là ý từ chối.



Sau khi ngẫm nghĩ vẫn không bỏ cuộc, nói thẳng thắn: “Mặc dù nói ra thì hơi mất mặt, nhưng thật ra tôi vẫn hơi thích anh.”



“Làm bạn bè khá tốt.”



“Ha ha ha, hiểu.”



Tôn Canh nhắn lại một icon mỉm cười.



Mộc Tử lại cười không nổi: “Về sau có chơi cầu thì hẹn, đừng vì chuyện này mà làm hai bên khó xử.”



“Không đâu.”



“Hơi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ.”



“Chúc ngủ ngon.”



Mộc Tử không còn như trước, sau khi Tôn Canh nhắn ngủ ngon còn gửi lại icon đáng yêu hay chúc ngủ ngon lại.



Buông di động, tắt đèn.



Tuy là đã có tuổi, thổ lộ thất bại thì vẫn được phép buồn lòng chứ?



Mộc Tử mở to mắt, căn phòng tối om, cô không nhìn thấy gì, lòng phiền muộn.



Trằn trọc mãi không ngủ được, cập nhật weibo: “Tình cảm tối kỵ động lòng trước.”



+



Lúc Đinh Hương nhìn thấy weibo của Mộc Tử, là lúc đã về nhà nằm lên giường. Cô lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh, có vẻ như không có gì bất thường.



Đinh Hương đại khái biết những lời này của Mộc Tử có liên quan tới Tôn Canh. Với Đinh Hương, Mộc Tử là người nhiệt tình, rộng rãi, hào phóng tốt bụng, nhưng cô không biết cách xử lý những cảm xúc tiêu cực của mình. Một người làm sao có thể luôn trong trạng thái sảng khoái, tràn đầy năng lượng? Nhưng lúc Mộc Tử gặp phải những thấp thỏm, cô thường theo bản năng giấu mình đi. Cũng giống như bây giờ, tâm trạng mịt mờ của cô chỉ được đăng trên weibo của mình thôi.



Đinh Hương thật sự hy vọng có thể biết trước tương lai, nhìn xem mười năm sau, cô và Mộc Tử sẽ sống thế nào, có giống như bây giờ, băn khoăn, mờ mịt?