Gặp Được Ngày Mai

Gặp Được Ngày Mai - Chương 15




Đối với phụ nữ ngoài 30, mất ngủ có hai tác hại lớn: một là da xấu đi khủng khếp, dường như tầng tầng lớp lớp phấn nền cũng không thể che giấu nổi quầng mắt sưng húp, da xỉn màu; hai là tinh thần uể oải, không lấy nổi tinh thần làm việc, đầu óc suy nghĩ cứ chậm đi nửa nhịp.



Đinh Hương nhấp một hớp café mới được mang đến, che miệng ngáp dài. Báo cáo tài chính định kỳ theo quý được mở ra từ nửa tiếng trước vẫn không đọc nổi một chữ.



Cầm điện thoại, Mộc Tử và Giang Hà đang tám chuyện sôi nổi trong nhóm chat 3 người, đề tài xoay quanh chuyện tình cảm của Mộc Tử và chú nhóc nghịch ngợm con của Giang Hà.



Đinh Hương lướt xem sơ nội dung chat trước đó của hai người, cười tự giễu cuộc sống bản thân mình vô vị.



Mộc Tử với Giang Hà nói một lúc, cuối cùng mới nhớ ra: “Sao không thấy Đinh Hương lên tiếng?” Giang Hà hỏi.



“Chắc đang kiếm tiền, hoặc đếm tiền.” Mộc Tử trả lời, “Thường giờ này chị ấy bận lắm.”



“Đó là đức tính của phụ nữ mạnh mẽ.”



“Em cũng muốn có được tính đó, nhưng lòng muốn mà không thể làm được.”



Đinh Hương nhắn một câu: “Đừng có nói xấu sau lưng người vắng mặt.”



“Nữ siêu nhân cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Tụi em đang nói công khai, khen chị mà, đâu phải tám chuyện chê đâu.”



“Đúng đó.” Giang Hà nhắn icon vẻ mặt tinh quái.



Đinh Hương bất lực: “Đau đầu muốn chết.”



Giang Hà quan tâm: “Sao vậy?”



“Bốn giờ hơn mới ngủ được.”



“Em nói em mất ngủ thì lại ngủ như heo, mà ngược lại là chị mất ngủ?”



“Còn nói nữa, ‘cô’ Giang khoe hạnh phúc suốt ngày, để tôi thấy mình càng khổ thì sao mà ngủ nổi.”



“Ha ha ha ha ha ha.”



Thở dài: “Nghĩ lại thấy cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật nhạt nhẽo vô nghĩa.”



“Chị, đợt trước chị nói nghỉ phép đi chơi mà? Mình hẹn nhau đi!”



“Bữa trước ai nói mình nghèo tới mức không có tiền ăn KFC?”



“Em mới nhận tiền nhuận bút, tiền vé máy bay với phí khách sạn mấy hôm nữa cũng được thanh toán lại.”



Đinh Hương nghĩ đống công việc đang làm: “Để xem đã, chắc là đi không được.”



“Đúng là chán.”



“Em có thể hẹn với Tôn Canh của em.”



“Thứ nhất, anh ấy không phải ‘của em’”.



Đinh Hương gửi icon trợn mắt: “Sao chị lại cảm giác như em đã liệt cậu ta vào tài sản riêng rồi.”



“Hehe, hiểu lầm thôi.”



Chuông điện thoại nội bộ vang lên, là Ken.



“Sếp gọi, không nói nhảm với hai người nữa.”



“Chị ơi, tối về sớm nhé, em nấu canh cho chị.”



Đinh Hương để điện thoại đi lên tầng 20, tự hỏi không biết Ken tìm cô có việc gì nữa.



+



Trong văn phòng Ken có một người đàn ông tầm 40 tuổi, mặc bộ vest đen lịch sự.



“Đây là giám đốc Đinh của bộ phận tài chính.” Ken giới thiệu, “Đây là sếp Hàn, Phó tổng phụ trách tài chính vừa được Hội đồng quản trị bổ nhiệm.”



Đinh Hương nhảy dựng trong lòng, không ngờ bên trên lại yên lặng chọn người quản lý. Cô biết khả năng hiện tại của mình không đủ để làm quản lý tài chính của M.T, đây cũng là nguyên nhân quan trọng để cô từ chối cơ hội thăng chức – huống hồ trong thời gian đó, cô cũng không thể hiểu được ý tứ sâu xa của Chu Quý Đồng và Ken là gì. Phải nói thẳng, tuy mới làm chỉ hai ba tháng, trải qua đủ loại phiền phức sứt đầu mẻ trán, nhưng không thể phủ nhận thu hoạch rất phong phú. Cô định thần lại, vươn tay: “Chào sếp Hàn, tôi tên Đinh Hương.”



“Xin chào, tôi là Hàn Đạc, xin hãy hỗ trợ tôi nhiều hơn.”



“Không dám.”



“Vì lý do cá nhân nên khoảng một tháng nữa Phó tổng Hàn mới chính thức nhậm chức, đến lúc đó sẽ có thông báo chính thức. Trong thời gian này, cô vẫn tiếp tục chịu trách nhiệm công việc.”




Đinh Hương ngạc nhiên, là ý gì?



Hàn Đạc mỉm cười: “Đúng vậy, hết sức cảm ơn Tổng giám đốc Trần đã thông cảm.”



“Vậy---”



“Hôm nay việc chính là để hai người gặp mặt.”



“Vậy việc phê duyệt thì sẽ báo cáo với sếp Hàn hay sếp Chu?”



“Vẫn báo cáo với sếp Chu.”



“Dạ vâng.”



Ken giới thiệu với Hàn Đạc: “Anh Chu luôn phụ trách chính công việc kinh doanh của tập đoàn, thời gian tới việc giao dịch với Huayue Construction sẽ rất nhiều. Anh ấy đang phụ trách phần này. Khi nào anh đến đây, phần việc này sẽ giao cho anh.”



Hàn Đạc gật đầu: “Được.”



Ken hỏi lại Đinh Hương: “Sếp Chu đã về công ty chưa?”



“Dạ, tôi không rõ.”



Ken: “Tôi hỏi xem, hai người ngồi trước đi”, anh quay về bàn gọi điện thoại: “Đang ở đâu? Đến văn phòng tôi một lát.”




Năm phút sau, Chu Quý Đồng đẩy cửa vào. Trong thời tiết đầu hè, anh mặc một áo sơmi màu xanh sẫm, mặt không giấu được vẻ mệt mỏi do bệnh.



“Không đáng ngại chứ.”



Giọng Chu Quý Đồng khàn khàn sau khi cảm; “Ừ.” Anh gật đầu với Hàn Đạc, có vẻ như đã gặp nhau.



Cũng phải, giữa Ken với Chu Quý Đồng thì có lý nào mà không thông qua trước?



Ken nói sơ lược việc phân công công việc với ba người, mặt hướng về Chu Quý Đồng: “Anh chịu khó thêm một tháng, đến thời điểm thanh toán bên Huayue sẽ đúng với lúc bàn giao cho anh Hàn, anh giao lại cho Hàn Đạc.”



Chu Quý Đồng lười biếng ngồi trên sofa: “Hàn Đạc, tôi tưởng hôm nay anh đi làm. Tôi đang đau đầu kinh khủng, giờ nghe bàn công việc đầu như muốn phình ra thành hai.”



Hàn Đạc vẫn cười cười, Ken nhếch môi: “Sức gió biển mạnh kinh người, thổi bay cậu đi.”



“Con người ấy mà, không thể không nhận già. Chỉ bị cảm lạnh mà nằm bốn năm ngày.” Chu Quý Đồng phất tay, “Tu tâm dưỡng tính.” Vừa nói anh vừa lấy thuốc ra đưa cho Hàn Đạc.



Hàn Đạc xua tay: “Gần đây tôi không hút.”



“Cai thuốc?” Chu Quý Đồng châm một điếu, “Tôi không có khả năng đó.”



“Thuốc lá, rượu bia không rời mà gọi là tu tâm dưỡng tính?” Ken giễu cợt.



Đinh Hương không hứng thú với đề tài của ba người đàn ông trung niên này: “Tổng giám đốc Trần, nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép xuống trước.”



Ken ừ một tiếng.



Đinh Hương gật đầu với Phó tổng hàn, “Anh Hàn, hẹn gặp lại.”



“Tạm biệt.”



+



Đinh Hương quay về văn phòng, trong lòng buồn bực.



“Mộc Tử.”



Tin nhắn trả lời nhanh chóng: “Có mặt!”



“Sắp xếp đi, tháng sau đi Paris.”



“Không phải chị nói không có thời gian sao?”



“Bây giờ xác định được, không có vấn đề.”



“Ok luôn!”



Đi một chuyến, buông bỏ, để ký ức nằm yên, bắt đầu lại. Bất kể là công việc, hay tình cảm.