Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 99




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



 
Vừa ngồi xuống thì Từ Hoãn đã cảm thấy những ánh mắt quan sát từ xung quanh ập tới. Ngồi nghe lãnh đạo đọc diễn văn một lúc cô bèn cúi đầu xem tin nhắn trong nhóm Tiệc tân sinh viên trong QQ. Bữa tiệc diễn ra vào thứ hai tuần sau, trong nhóm vài hội trưởng đang bàn bạc về buổi diễn tập vào ngày mai.
 
Đại hội thể dục thể thao hôm nay không có việc của Giang Quyết, lễ khai mạc vừa kêt thúc anh lập tức chạy tới sân khấu, Trần Thâm gọi khản tiếng ở phía sau mà không kịp.
 

Lúc anh tới thì bầu không khí ở đó đã rất náo nhiệt rồi. Vài người ngồi mấy hàng trên cũng nhân cơ hội ngoảnh đầu lại nói chuyện với Giang Quyết, thật ra là đang nhìn người cạnh anh.
 
Giang Quyết phát hiện các bạn cùng lớp tựa như lũ khỉ nhìn chằm chằm vợ mình bèn lập tức bất mãn, "Ôi ôi ôi, cuộc thi bắt đầu rồi, xoay chỗ khác đi, xoay chỗ khác ngay."
 
"Hahaha..." Xung quanh dậy lên tiếng cười, các nam sinh ào ạt quay người lại tiêp tục xem cuộc thi.
 
Anh ôm lấy Từ Hoãn nói, "Vợ ơi, mình xem cuộc thi đi."
 
"Vâng."
 
Trận đầu là chạy 100m, trên đường chạy các tuyển thủ đã được chia ra.
 
"Đoàng!" Một tiếng súng vàng lên báo hiệu trận so tài bắt đầu.
 
Nhìn bạn học đang dẫn đầu với những ưu thế vượt trội rõ ràng, Từ Hoãn không khỏi khen thành tiếng.

 
Rất nhanh đã có nhóm xếp đầu xuất hiện.
 
"Chà, Chu Mộ cừ ghê." Giang Quyết tùy ý khen.
 
"Anh quen à?" Cô hỏi.
 
"Ừ, đàn em,..." Thi marathon lại thua đàn em. Anh khựng lại, đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt.
 
Từ Hoãn gật đầu rồi lại nhìn về phía đường chạy.
 
Vòng đấu loại 100m nữ kết thúc là tới vòng so tài 100m nam, tính cạnh tranh rõ ràng gay gắt hơn, bầu không khí được đẩy lên cao trào.
 
"Đó là Trần Thâm à?" Từ Hoãn nheo mắt nhìn, khoảng cách hơi xa nên cô không thấy rõ.
 
Anh nhướng cổ lên nhìn, "Ừ, đường số hai là Trần Thâm, số năm là Lâm Giang."
 
Lúc này tiếng súng đã vang lên.
 
Nhìn chằm chằm người trên đường chạy, Từ Hoãn không nhịn được cảm thán, "Nhanh ghê." Lâm Giang và Trần Thâm gần như chạy song song khi gần về tới vạch đích, không phân thắng thua.
 
Ánh mắt vốn đang tập trung ở vạch đích của Giang Quyết được thu lại, anh bĩu môi, gác cằm lên cần cổ cô hít hà hương tóc thơm mát, thỉnh thoảng lại ủn ủn, môi ngậm lấy vài sợi tóc mai, trông chẳng khác nào cún cond dang tranh thủ tình cảm.
 
"Đầu anh nặng quá, xê ra." Từ Hoãn di chuyển vai.
 
Anh hừ nhẹ, bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu. Tay anh luồn qua mái tóc lướt ra sau gáy rồi quay mặt thổi khẽ vào tai cô, gạt mái tóc dài vén ra sau tai, lại còn xấu xa lè lưỡi liếm vài cái.
 
Không kịp đề phòng đã bị tập kích bất ngờ, Từ Hoãn giật thót cả tim, theo bản năng nhìn xung quanh.
 
Cô véo tai anh đẩy ra xa, "Anh làm gì đấy? Muốn bị xử đúng không?"
 
Giang Quyết thoáng kinh sợ, cúi đầu lẩm bẩm bất mãn, "Vợ chỉ biết đánh anh."
 
Thấy bộ dạng tủi thân của anh, Từ Hoãn bình tĩnh trở lại, "Em không những muốn đánh anh mà còn muốn đánh mạnh nữa." Cô giơ tay tỏ vẻ muốn đánh tới, cái tên này chẳng bao giờ chú ý tới tình hình hay địa điểm gì cả.
 
"Thôi thôi, đánh thì về nhà đánh, ở đây mà đánh thì mất mặt lắm." Giang Quyết ghé lại ôm lấy cô, khóe miệng khẽ nhếch lên cao.
 
Cảm nhận ánh mắt của bạn học phía trước lặng lẽ nhìn qua, Từ Hoãn hơi xấu hổ, cô túm lấy mái tóc ngắn của anh cảnh cáo, "Anh đàng hoàng tí đi, nghe chưa?"
 
Giang Quyết ngoan ngoãn trả lời, "Ừ, anh nghe vợ."
 
Thành công bước vào vòng chung kết, Trần Thâm và Lâm Giang cầm chai nước bước về nơi bạn mình ngồi phía khán đài, Nhóm hàng cuối cùng kia quả thực đừng nên chói mắt như vậy chứ, mắt Trần Thâm tưởng mù luôn rồi chứ, cậu và Lâm Giang im lặng liếc nhìn nhau rồi ngồi cách xa đôi bạn trẻ kia ra.
 
"Chậc chậc, cái tên Giang Quyết này, mẹ kiếp, ngưỡng mộ nó ghê." Trần Thâm nói.
 
Lâm Giang lại liếc về phía sau nhìn cười đáp, "Ừ, ê cả răng."
 
Buổi trưa hai bạn trẻ tới căn tin ăn sau đó về nhà ngủ, cả buổi chiều hai người mặc sức nằm dây dưa trên giường.
 
Sau khi ăn tối qua loa ở nhà, Từ Hoãn quyết định buổi tối không thể để cho anh được như ý nữa, anh phải tiết chế hơn, gì mà sáng sớm ra đã lôi nhau ra làm.
 
Nhưng cái tên kia vừa giặt quần áo xong đã nhào tới hôn cô thế là bị cô tát cho một cái đẩy ra, ai dè anh chàng liều mạng làm nũng, trình độ mặt dày thường thừa, thủ đoạn cao siêu khiến cô mệt tới xụi lơ, liên tục phải cầu xin anh làm mình.
 
Một đêm triền miên.
 
Sáng hôm sau tỉnh lại, thắt lưng Từ Hoãn tê rần. Cô duỗi tay lấy điện thoại đầu giường xem tin nhắn.
 
"Ưm..." Người đàn ông trên giường mơ màng mắt nhắm mắt mở ôm chầm lấy cô, thản nhiên dùng ngón cái khẽ nhéo lên đầu ti rồi chốc chốc lại xoa vòng quanh.
 
Từ Hoãn đặt điện thoại xuống rồi gạt bàn tay không đàng hoàng của ai đó ra sau đó tính rời giường.
 
"Sao thế?" Anh lẩm bẩm, còn định duỗi tay làm càn.
 
"Em phải dậy đây, sáng nay còn có buổi diễn tập trên trường." Trong nhóm có nói buổi tập sẽ băt đầu vào lúc chín rưỡi.
 
Giang Quyết mở mắt, "Diễn tập? Mất bao lâu? Buổi chiều anh còn có cuộc thi đó?"
 
Cô mặc quần áo, "Không biết nữa nhưng chắc em có thể tới xem cuộc thi của anh đấy" Lúc đó tiết mục của cô tập xong, cô có thể lén trốn đi.
 
"Nhất định phải tới đấy! Hai giờ! Không được đến muộn!" Anh nghiêm túc dặn đi dặn lại.
 
Từ Hoãn ngoảnh đầu bops gương mặt anh rồi hôn lên, "Biết rồi biết rồi!"
 
Vậy mà sự việc không suôn sẻ như tưởng tượng.
 
Khi tới khu khuân viên mới cô phát hiện hội trường còn chưa trang trí xong xuôi, ủy viên hội học sinh và một số thành viên tham gia biểu diễn đang cùng nhau bận rộn giúp đỡ, Từ Hoãn tìm Trần Tắc rồi đi tới giảng đường nhỏ để tập vài lần.
 
Buổi trưa hai người vội đi ăn sau đó lại ngồi trong hội trường chờ tới lượt diễn tập chính thức.
 
Khai mạc là một màn múa của hội văn nghệ, sau đó là một vài tiểu phẩm và sân khấu kịch, còn có cả ban nhạc biểu diễn...màn song ca của cô và Trần Tắc theo thứ tự được xếp vào khoảng giữa buổi.
 
Từ Hoãn thường xuyên liếc nhìn điện thoại tim cô đập thình thịch có vẻ sốt suột, nhưng có nóng lòng thì cũng chỉ mới được vài tiết mục, theo tốc độ này hai giờ e rằng chưa tới lượt cô mất.
 
Dường như Trần Tắc đã nhìn cô vài lần, "Cậu có việc gấp à?" cậu thấy cô thường xuyên xem đồng hồ.
 
"Ừ." Cô gật đầu.
 
Sau hàng chục phút sốt ruột cuối cùng cũng tới bọn họ, Từ Hoãn thở phào nhẹ nhõm, cô và Trần Tắc cùng lên sân khấu.
 
Hát xong xuôi.
 
Bọn họ đứng giữa sân khấu nghe người dẫn chương trình thảo luận với người phụ trách, sau đó theo yêu cầu bọn họ hát lại lần nữa.
 
Cuộc thi 3000m kết thúc.
 
Trước khi trận đấu bắt đầu tâm trạng của Giang Quyết có vẻ không được tốt lắm, đương nhiên sẽ khiến gương mặt của quán quân lúc này càng kém sắc hơn, anh trầm mặt bước ra khỏi đường chạy nhìn chung quanh tìm người.
 
Trần Thâm ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, nhìn về phía trước, "Đợi lát nữa khen thưởng xong rồi cùng đi vui vẻ tí chứ?"
 
Không thấy ai trả lời, Trần Thâm thấy lạ, "Cậu đi đâu đấy?"
 
"Tìm vợ." Giang Quyết dừng lại xoay người bước nhanh đồng thời lấy điện thoại ra.