Anh hờn dỗi bấm nghe máy, nhưng không lên tiếng
Từ Hoãn ngồi trên taxi, hoảng hốt cầm điện thoại, không biết nên giải thích thế nào, "Giang Quyết, em sắp tới rồi...."
Anh cắt ngang, lớn tiếng, "Không phải em bảo sẽ tới à? Sao nói mà không giữ lời?"
Cô nghẹn lời, im lặng vài giây mới áy náy đáp, "Xin lỗi, buổi diễn tập muộn quá, em không kịp..."
Giang Quyết không muốn nghe nữa, cáu kỉnh nâng điện thoại lên, "Rõ ràng em nói sẽ tới xem anh thi đấu! Em không tới anh chạy cho ai xem? Thi đấu có ý nghĩa gì nữa?"
"Xin lỗi, em sai rồi, đừng giận nữa được không, em tới cổng trường anh rồi, lập tức tới tìm anh nhé?" Cô biết mình có lỗi nên ra sức dịu dàng dỗ dành anh
"Hừ, tùy em, anh đi lĩnh thưởng rồi" Nói xong bèn cúp máy
Đại học khoa học công nghệ diện tích hơn một vạn mẫu, lớn thứ ba trong các trường trên cả nước. Lần đầu tiên Từ Hoãn cảm thấy ghét cái bóng râm dài vô tận như vậy, cô chạy tới nỗi không thở nổi, cuối cùng cũng thấy được cảnh cửa sân vận động
Tới nơi, cô thấy người đàn ông nào đó đang tựa vào cửa, nhìn chằm chằm huy chương trong tay chẳng buồn nhúc nhích
Cô thở hồng hộc, lên tiếng, "Giang Quyết, xin lỗi anh, em không cố ý bỏ lỡ cuộc thi của anh đâu, chỉ vì tiến độ buổi diễn tập quá chậm, mãi không tới tiết mục của em, mà rời đi trước thì lại không hay"
Giang Quyết ngẩng đầu nhìn cô, không lên tiếng, đôi mắt u ám, khó chịu quay người phớt lờ cô. Vốn định bùng nổ nhưng thấy cô mệt mỏi vậy, anh lại không nỡ, đành chuyển sang chiến tranh lạnh với cô vài phút, để cô tự kiểm điểm bản thân vậy.
Từ Hoãn áy náy, cô nhẹ nhàng cầm tay anh, đi vòng tới trước mặt, dịu dàng nịnh nọt, "Giang Quyết, ngoan nào, em thực sự sai rồi mà, đừng giận nữa được không, về sau cái gì em cũng nghe anh nhé?"
Cô vừa mở miệng, ngọn lửa trong lòng Giang Quyết lập tức được dập tắt, nhưng vẫn ra vẻ ta đây, muốn cô phải nịnh mình nhiều hơn tí nữa. Tay anh thoáng giật, mắt liếc sang bên cạnh, khẽ hừ một tiếng
"Ca ca, tha lỗi cho em được không? Xin anh đấy, ca ca" Từ Hoãn khẽ khàng nũng nịu, cái giọng này cô nghe mà cũng rợn người, bình thường chỉ khi làm tình không chịu nổi cô mới phát ra âm thanh như thế, giờ cô không tin anh lại chịu được
Giang Quyết lập tức che miệng cô lại, ánh mắt tối sầm,"Em nhỏ tiếng cho anh" Anh nhìn xung quanh, có người ở cách đó mấy mét, dù sân vận động ồn ào nhưng khó tránh bị người khác nghe thấy
Anh buông tay ra, cơn giận theo đó biến mất, phiền muộn thực sự, tại sao chỉ cần vài ba câu của cô thì anh đã bị dỗ thế nhỉ,đáng ra phải chống cự lại để nhỡ sau này có bị cô chọc giận thì ít ra còn có chút địa vị
Đôi mắt Từ Hoãn rực sáng, cô ôm thắt ưng anh, trịnh trọng cam kết, "Em xin lỗi chồng, lần sau em sẽ không thế nữa"
Giang Quyết thở dài, đeo huy chương vàng vào cổ cô, hoàn toàn mềm lòng, "Em hứa rồi nhé" Được rồi, bỏ đi, anh đầu hàng rồi, kết thúc rồi
Cô nhìn cẩn thận chiếc huy chương vàng, sau đó ngưỡng mộ nói," Ca ca thật lợi hại, huy chương vàng cơ mà"
Ai đó hoàn toàn nhất trí, vẻ mặt phơi phới, "Đương nhiên rồi"
"Đáng tiếc, người nào đó lại không nhìn thấy" Anh bồi thêm, giọng điệu kỳ lạ
Từ Hoãn đuối lý, chỉ biết cười nũng nịu, "Dù sao ca ca lợi hại thế nào thì em cũng trông thấy hết rồi mà"
Cả người anh ngứa ngứa, lớn tiếng "Mẹ kiếp!" Mẹ nó, cứng hết cả lên rồi, anh sắp không chịu nổi nữa, đầu óc bắt đầu suy nghĩ bậy bạ
"Ờ bên ngoài không cho phép dâm đãng như thế, về nhà làm cho một mình anh xem thôi" Anh nhíu mắt, hung dữ nói, hạ thân hư hỏng cửng hết cả lên
Nhưng mà tối nay Từ Hoãn phải về ký túc xá để mai tham gia tiệc chào đón tân sinh viên, cho nên cô không thể ở lại cùng anh làm xằng làm bậy rồi
Hôm sau
Buổi sáng, tổng duyệt hai lần, riêng Từ Hoãn và Trấn Tắc Đồng luyện đi luyện lại, sửa đổi tới từng chi tiết, cuối cùng cũng đủ sức để tự tin
Khi bận rộn thời gian thường trôi qua rất nhanh,
Vì buổi lễ chào đón tân sinh viên lần này, nhà trường chuẩn bị tận mấy phòng thay đồ, chọn một căn phòng trống, Từ Hoãn đứng sau rèm đổi lễ phục, nhưng lúc xỏ vào, cô mới lúng túng phát hiện, chiếc váy quây cúp ngực này, cô mặc không vừa
"Trần Ngâm, Trần Ngâm" Cô vén rèm, gọi ủy viên của câu lạc bộ văn nghệ tới
Trần Ngâm khó hiểu bước vào, "Sao thế ạ?"
Từ Hoãn khó khăn mở miệng, "Ừm....lễ phục này hơi nhỏ, chị không mặc vừa" Cô che ngực lại
Trần Ngâm lập tức ngây người, trợn mắt, gò má đỏ lên, "Ấy, vậy, vậy em đi tìm chị Nam, chị đợi em nhé" nói xong, cô bé khẩn cấp chạy đi, bước chân xiêu vẹo, lỗ tai cũng hồng lên. Cô bé không khỏi suy nghĩ....lớn quá đi!!!
Từ Hoãn đứng sau rèm chờ một lúc thì loáng thoáng nghe thấy có giọng đàn ông, cô vén rèm ngó thử thì phát hiện cánh cửa mở lứn! Cô bé này sơ ý quá, chả đóng cửa lại gì cả. Cô nhặt quần áo vừa thay ra che chắn trước ngực rồi đi tới đóng cửa
Trần Tắc Đồng thay đồ xong liền tới tìm Từ Hoãn, giữa đường gặp bạn nên đứng lại trò chuyện đôi câu, thấy cửa phòng mở cứ ngỡ cô đã thay đồ xong bèn dừng lại, định bụng gọi cô
"Từ..." Trần Tắc Đồng đờ người, lập tức theo phản xạ đóng cửa lại, nhắm chặt mắt tựa vào tường, tim đập thình thịch, bầu ngực trắng nõn của cô cứ lảng vảng trong đầu cậu, không xua đi được. Tuy cô đã dùng quần áo che bớt lại nhưng vẫn lộ ra một mảng lớn da thịt. Trần Tắc Đồng kìm chế nắm chặt tay, cố gắng xua đi hình ảnh không nên có trong đầu
Từ Hoãn nhanh chóng chạy về sau rèm, bưng mặt hối hận không thôi. Cô cúi đầu nhìn đi nhìn lại cảnh xuân trước ngực. vừa rồi chắc không lộ hàng đấy chứ! Có hay không?! Cô thở dài, cởi cái váy vướng víu rồi thay lại bộ đồ cũ
Một lát sau, rốt cục cô bé kia đã quay lại, cô thay chiếc váy yếm cô bé mang tới, ngực đã được che chắn cẩn thận, rốt cục đã có cảm giác an toàn trở lại. Chiếc váy này rộng hơn size cô mặc, may mà không quá lớn
Cô tự trang điểm, sau đó chậm rãi mở cửa, im lặng cầu nguyện bên ngoài không có ai
Trần Tắc Đồng đứng im nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Từ Hoãn rồi vội ngoảnh mặt đi nhắc nhở, " Bộ trưởng Trần đang tìm chúng ta"
Từ Hoãn cố gắng tỏ ra tự nhiên, ừ một tiếng đáp lời, rồi xấu hổ lặng lẽ đi đằng sau. Cô thôi miên bản thân coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đều là người học y, ngay cả thi thể cũng đã giải phẫu, có gió to sóng lớn gì chưa từng trải qua?
Giang Quyết tan lớp thì đi tàu điện ngầm mất 40 phút tới khu mới của đại học y
Anh ngồi trong hội trường gọi điện hỏi xem cô đang ở đâu
Đợi một lát, bóng dáng quen thuộc bước tới, cô nhích lại gần anh, chủ động giới thiệu, "Đây là Giang Quyết, bạn trai mình"
"Trần Tắc Đồng, cộng sự của em"
Không ai lên tiếng
Giang Quyết lặng lẽ quan sát nam sinh đối diện, cố nặn ra một nụ cười