Chương 459: Đoạt Xá Khuyển Thần
"Rất ít người biết việc này. Bởi vì các vị Thống Lĩnh và những vị ở tại Điện Thờ Tổ Tiên đều đồng lòng giúp ta che giấu nó."
"Ta năm đó, biết được chân tướng của thể chất đặc thù của mình, đã luyện trường sinh."
"Chỉ cần ta không thể c·hết, xem như Bạch Thú không thể luyện ta thành Bạch Thi."
"Với bí thuật của Xà Tộc, ta thật sự có thể trường sinh."
"Mỗi lần lột da, tuổi thọ của ta đều khôi phục. Mãi không thể nào c·hết đi."
"Mang trong mình vô số pháp khí bảo mệnh, kẻ địch có bao vây ta cũng có cách trốn thoát."
"Việc g·iết một Yêu Thần như ta lúc đó, gần như là bất khả thi đối với Nhất Thế."
"...Thế nhưng cuối cùng, ta vẫn thua."
Bạch Xà đau đớn nói.
"Ta có thể trường sinh, ta có thể tự cứu mình."
"Nhưng ta không thể cứu đồng tộc."
"Bạch Thú biết rõ việc lợi dụng chữ Tình, để có được thứ hắn muốn."
"Không luyện ta được thành Bạch Thi, hắn vẫn còn cách khác để sử dụng ta."
"Năm đó cũng như hiện tại, ma khí từ một đồng tộc ngút trời."
"Chỉ cần c·hết đi, ma khí sẽ phát tán, hủy diệt vùng đất quê hương của Xà Tộc."
"Ta vì cứu lấy tộc nhân, cứu lấy quê hương của chính mình, đã nuốt trọn đồng tộc ấy."
"Đem đi thật xa, mang theo ma khí rời khỏi đại lục."
"Đến một nơi chính ta cũng không biết tên mà nhả người đồng tộc đó ra."
"Để bảo đảm khi ma khí kia phân tán, cũng không thể nào hại ai được."
Bạch Xà thở dài.
"Thế nhưng từ đầu, thứ ma khí đó không phải là ma khí tầm thường."
"Ma khí thông thường không có nhận thức, nó chỉ đơn thuần là phát tán vào hư không."
"Nhưng thứ ma khí đó... Được gọi là Ma Thần Chi Khí."
"Nó là ma khí của một Ma Thần vong mạng. Bởi vì lẽ đó mà người hấp thụ nó sẽ bị chính chấp niệm của Ma Thần đó giành quyền kiểm soát, chiếm đoạt cơ thể."
"Nó nguy hiểm đến mức dù ngươi không có Tâm Ma, Tâm Ma của Ma Thần kia cũng được tạo nên trong cơ thể ngươi."
"Chỉ cần ngươi để nó bên trong cơ thể, dù có dùng cách nào phong ấn, nó sẽ lập tức len lỏi và thâm nhập vào cơ thể ngươi."
"Nhanh chóng phát tán, nhanh chóng khiến ngươi bị nhiễm lấy ma khí nuôi dưỡng Tâm Ma."
"Nhai Phụ. Chỉ cần ngươi đem ma khí ra khỏi Cô Hoạch Điểu, ta đảm bảo, đống ma khí đó sẽ nhanh chóng đem ngươi đi Nhập Ma."
"Ngươi sẽ trở thành thứ căm ghét nhất, hóa thành Ma Thần, đem theo diệt vong đến với Yêu Tộc."
"Đến lúc ấy, dù ngươi có muốn tự g·iết c·hết bản thân... Số phận của ngươi cũng không còn do ngươi định đoạt."
Nhai Phụ sững sờ.
Thì ra đó chính là lý do mà Schurke cố gắng ngăn hắn.
"Nếu vậy, theo ý các vị Tổ Tiên thì ta nên làm gì với Cô Hoạch Điểu ?"
Các vị Thống Lĩnh đang hiện hình nhìn nhau.
"Trước tiên, hãy nghe ý muốn của ngươi."
"Sau khi nghe tất cả, ngươi muốn làm gì ?"
"Chúng ta có suy nghĩ riêng, nhưng ta sợ rằng đó sẽ không phải là quyết định mà ngươi mong muốn."
Quả thực nếu nhìn qua, vấn đề khá là nan giải.
Giết c·hết Cô Hoạch Điểu đồng nghĩa với việc để ma khí tràn ra tại Tổ Yêu Tháp.
Việc này vô cùng nguy hiểm.
Không chỉ là cho hiện tại, mà là cả tương lai và quá khứ.
Bởi vì lượng ma khí tản ra kia có thể qua các mảnh vỡ thời gian mà đi đến Tổ Yêu Tháp của nhiều nơi khác nhau.
Người dân Yêu Tộc đang ở Tổ Yêu Tháp cũng sẽ gặp nguy hiểm bởi nó.
Ma Tộc đáng sợ không chỉ ở thực lực, mà còn là hậu họa sau khi c·hết của chúng.
Nếu để Nhai Phụ hấp thụ vào cơ thể mà phong ấn nó lại...
Sẽ như Bạch Xà nói.
Hắn sẽ là phôi cho Bạch Thú luyện hóa thành Ma Thần.
Với sức mạnh hiện tại của hắn, việc trở thành Ma Thần đồng nghĩ với sự hủy diệt.
...Đem Cô Hoạch Điểu ra khỏi đây, lại càng không thể.
Nếu sớm hơn một chút thì có thể.
Nhưng Ma Khí qua bao nhiêu năm, đã khiến bà ta ở ngưỡng Nhập Ma rồi.
Không thể nào chắc chắn việc đem Cô Hoạch Điểu rời khỏi đây kịp thời.
Mà nếu có kịp...
Cô Hoạch Điểu vẫn chắc chắn trở thành Ma Thần.
Ván cờ này... Bạch Thú đã chuẩn bị kỹ càng.
Để mọi nước đi đều dẫn Yêu Tộc đến thế bất lợi.
Câu hỏi còn cách nào khác không, chạy trong đầu Nhai Phụ.
Nhai Phụ siết chặt tay.
Trong lòng hắn dấy lên nỗi hận.
"Cô Hoạch Điểu."
"Ta biết bà ta." Bạch Hổ mở lời.
"Bà ta từng theo ta đánh trận Bạch Hổ Thành."
"Trận chiến năm đó, Ma Tộc có được bộ lông Thủy Hồ, khắc chế được thuật pháp của ta, khiến chúng chiếm thế thượng phong."
"Ta vong mạng, nhưng ít nhất lúc đó, ta c·hết vẫn nhắm mắt."
Bạch Hổ mỉm cười.
"Vì năm đó Cô Hoạch Điểu liều mình vì Yêu Tộc, dù ta có bị g·iết, một mình bà ta cũng đã tiêu diệt toàn bộ Ma Tộc tiến công."
"Bảo vệ Yêu Tộc, đánh đuổi được đợt t·ấn c·ông đấy."
"Không có bà ấy, Yêu Tộc thật sự không được như bây giờ."
"Nên ta sẽ là người đầu tiên nói."
"Nếu có thể, ta muốn Cô Hoạch Điểu sống tốt."
"Bà ta đã chịu khổ cả một đời, hi sinh rất nhiều thứ vì Yêu Tộc rồi."
"Cái c·hết như thế này, không xứng đáng cho một vị Anh Hùng."
Bạch Hổ tiến tới trước mặt Nhai Phụ.
"Nhai Phụ. Nếu có thể."
"Ta mong cậu giữ cho Cô Hoạch Điểu một mạng."
"Nhưng nếu không thể..."
Ông ta nhắm mắt, vẻ mặt trầm tư.
"...Hãy để bà ấy c·hết như một người hùng."
Nhai Phụ im lặng.
Các vị Thống Lĩnh cũng không nói gì.
Đây là một quyết định khó khăn.
Hắn cần yên tĩnh để suy nghĩ, họ sẽ cho hắn yên tĩnh.
Thế nhưng.
Có một kẻ.
Nhất định sẽ không cho hắn yên tĩnh.
.
.
.
"Thật đông đủ."
"Thật náo nhiệt."
Tiếng già lọm khọm vang lên.
"Ha ha ha..."
"Thần linh đã cho lệnh."
"Sinh Thần của Ma Thần."
"Không nên là ngày vui... của Yêu Tộc...!"
"Bây đâu...!!!!"
"Đi đón Ma Thần nào...~!"
"Đi đón tiếp... Một thời đại mới nào !!!!!"
Phừng.
Phừng.
Phừng.
"OÁI !!!"
"AAAAAAAAAAAAAA....!!!"
"CHUYỆN GÌ VẬY !!!???"
Hắc Y Thiên Ma và Như Nguyệt giật mình.
Vô số người cũng nhìn sang đáy tháp.
"M...M...MA KHÍ !!!"
"LÀ MA KHÍ !!!!"
Tiếng hét thất thanh.
Đáy tháp lúc này tối đen như mực bởi những đám mây đen xì, che lấp đi mọi ánh sáng.
"Con chó khốn kiếp... Không coi sự tồn tại của ta ra gì đúng không ?" Hắc Y Thiên Ma vội vàng rút kiếm.
Biết nàng ở đây, lại dám lộng hành như vậy ?
"Ha ha ha...!"
"Hắc Y Thiên Ma ~! Để xem ngươi có tự lo cho mình được không đã ~!"
Tiếng của lão già lọm khọm kia vang trong tai bà ta.
Từ lúc nào, cái đầu chó già nhăn nheo đã kề sát cổ Hắc Y Thiên Ma.
Phừng.
Ma khí từ trong người Hắc Y Thiên Ma bốc lên.
Nhanh chóng đẩy cái đầu chó đi xa.
Đầu chó kia bay lượng giữa không trung, rồi nhập về lại thân thể của Đại Danh Khuyển Thần.
Hắc Y Thiên Ma không đợi hắn hồi phục, đã chém đi một đường kiếm khí đen tuyền, trực tiếp miểu sát Khuyển Thần.
Không có khả năng kháng cự, chênh lệch thực lực quá lớn.
"Á...! Con ơi !!!"
"Mẹ....!!!"
"Cứu...! Cứu mạng...!!!"
Tiếng la thất thanh vang khắp muôn nơi.
Ma khí kia đi tới đâu, đang khiến các Yêu Tộc bị nhiễm lấy ma khí tới đó.
Thật sự không ổn.
Như Nguyệt nhanh chóng hóa thành dòng nước, tạo nên vô số bong bóng nước mà ôm lấy người dân Yêu Tộc, để họ nổi l·ên đ·ỉnh tháp.
Đồng thời dùng nước tạo nên một lớp tường chắn lượng ma khí khổng lồ kia.
Nhưng ngay lúc đó, nàng lại nhận ra, vô cùng hốt hoảng.
"Tỷ tỷ...! Cẩn thận !!!"
"Ta biết !"
Hắc Y Thiên Ma nhanh chóng tụ lực vào thanh kiếm của mình, chuẩn b·ị c·hém thêm một kiếm.
Lông tóc của Khuyển Thần già nua, là bạc phơ.
Nhưng màu bạc, dù rất gần với màu trắng, cũng không phải như vậy.
"Ha... Ha... Ha ha ha !!!"
ẦM ẦM ẦM.
PHỪNG.
Hắc Y Thiên Ma giật mình.
Một con chó khổng lồ.
To lớn bằng Cô Hoạch Điểu ban nãy, với bộ lông trắng tinh.
Cùng đôi mắt vàng hung tợn của một con thứ săn mồi.
Đi kèm với nó là cặp nanh dài nhọn hoắc đang nhe ra.
Hình dáng này.
Thân thể trắng tinh, đôi mắt vàng.
Đây là dấu hiệu rõ ràng của Bạch Tổ Hậu Thế Thể.
Việc Hắc Y Thiên Ma g·iết c·hết, trong môi trường tràn đây ma khí.
Đã thúc đẩy quá trình hình thành Bạch Thi gần như tức khắc.
Đồng thời kích phát lượng ma khí kia thúc đẩy Bạch Thi kia Nhập Ma.
"Lâu rồi không gặp, con đàn bà thối tha...!"
Hắc Y Thiên Ma nghiến răng.
Gân nổi lên trên mặt vì giận dữ.
"Con chó già đê tiện...!"
ẦM.
ẦM.
Luồng sóng khi đẩy văng ma khí xung quanh đi.
Bức tường nước của Như Nguyệt cũng không đỡ vững mà đánh tan bởi sóng xung kích.
Không nghi ngờ gì nữa.
Bạch Thú đang đoạt xá Khuyển Thần !!!