Chương 458: Bạch Thi
"Chúng ta gọi nó là Lời Nguyền Của Bạch Thú."
Các làn khói biến chuyển.
Dù được dệt nên từ sương khói, nhưng lại có đầy đủ màu sắc tạo nên hình dáng rõ ràng.
Bạch Hổ lông trắng, mắt vàng.
Bạch Xà vảy trắng, mắt vàng.
Bạch Hồ lông trắng... mắt trắng.
"Ta khác biệt, bởi vì ta là kẻ đầu tiên đón nhận lời nguyền đó." Bạch Hồ giải thích.
"Lông trắng, mắt vàng, đây là hình hài của những người hứng chịu lời nguyền của Bạch Thú."
"Dù có nhuộm lông, đánh vảy, nó vẫn không thay đổi được sắc trắng đó, ánh mắt vàng này."
"Dù có làm gì cũng không thể che giấu hình hài này."
"Nó được gọi là Bạch Tổ Hậu Thế Thể."
"Nhìn qua, nhiều người sẽ xem nó như là phước, là món quà Bạch Tổ để lại."
"Thể chất đặc thù này khiến chúng ta đạt đến đỉnh phong vô cùng nhanh chóng."
"Mỗi một người mang trong mình Bạch Tổ Hậu Thế Thể, đều là một tồn tại có thể đi đến đỉnh phong."
"...Ta bị g·iết năm đó, cũng là bởi vì Yêu Tộc cho rằng ta là phản nghịch của Yêu Tộc."
"Chúng nói,"
"Đến khi c·hết vẫn để lại cho con cháu Yêu Tộc Bạch Tổ Hậu Thế Thể, cho Yêu Tộc không sợ bị loài người hay Ma Tộc ức h·iếp."
"Ban đầu ta không có hình hài trắng tinh thế này."
"Chính ta khi g·iết hắn, một luồng khí từ thân thể hắn l·ây n·hiễm thân thể ta, mới khiến cho ta có hình hài thế này."
"Bạch Tổ tốt như vậy, ta lại g·iết hắn."
"Ta đáng c·hết."
"...Chúng đã nói như vậy đấy."
Bạch Hồ cười nhàn nhạt.
"Bạch Hổ, Bạch Xà, đều là mang trong người thể chất đó mà tu luyện đến đỉnh cao."
"Được xem như Thần trong lòng Yêu Tộc."
"Quả thực nếu nhìn qua vẻ ngoài, đây đích thị là phúc."
"Ta sợ rằng nếu ta không nhìn ra chân tướng, chính ta... cũng bị mắc bẫy của hắn."
"Ha ha... Không hẳn, ta thực sự cũng là đã trúng kế rồi."
Bạch Hồ biến chuyển.
Trở thành hình người.
Một người tóc trắng, mắt trắng.
Mặc một áo bào đen.
"Người mang trong mình Bạch Tổ Hậu Thế Thể, tư chất có thể gọi là đỉnh cao, tuyệt đối."
"Thành tựu thành Yêu Vương không đáng nhắc đến, Yêu Đế chỉ gọi là tầm thường."
"Có thể chất này, đạt được đến Yêu Thần, gần như đã bước được một nửa."
"Nhưng cái giá phải trả... Chính là ngươi sẽ không bao giờ được an nghỉ."
"Xin Tổ Tiên giải thích thêm." Nhai Phụ chắp tay cung kính hỏi.
"Tiếp theo, chắc phải để ta giải thích." Bạch Hổ lên tiếng.
Bạch Hồ gật đầu.
"Hẳn là cậu biết đến núi Bạch Hổ nhỉ ? Ngọn núi được đặt theo tên của ta."
"Vâng. Đó là một vùng đất nổi tiếng với việc là nơi Bạch Hổ Thống Lĩnh ngã mình.
"Đúng vậy, thế thì chắc ngươi cũng biết về Thanh Hoa Thần Hổ ?" Bạch Hổ hỏi tiếp.
"...Thành tượng Yêu Thần, đến nay vẫn còn được thờ phụng tại nhiều nơi. Tương truyền là người tộc Bạch Hổ."
"Nhắc đến vị ấy, ý ngài là... Thanh Hoa Thần Hổ là một người có Bạch Tổ Hậu Thế Thể ?"
"Phải." Bạch Hổ gật gù.
"Thanh Hoa Bạch Hổ năm xưa mang hình dáng một con Hổ làm bằng Ngọc trắng buốt."
"Vị ấy là tổ tiên của Tộc Bạch Hổ."
"Thanh Hoa Thần Hổ năm ấy biết được hậu họa của Bạch Tổ Hậu Thế Thể, đã vô cùng lo âu."
"Vị ấy vẽ lên người những bông hoa xanh, dùng chú thuật trấn áp thể chất của bản thân."
"Nhưng dù như vậy, cũng không tránh thoát được."
"Đến nỗi cuối cùng, hậu thế truyền lại câu chuyện ly kỳ về một Yêu Hồ vì si đắm Thanh Hoa Thần Hổ mà
"Ngươi có thể đoán được, là không tránh thoát được điều gì không ?"
Nhai Phụ im lặng...
Hắn có nghe qua nhiều chuyện về tộc Bạch Hổ.
Giờ phút này... Như đang kết nối các sự kiện.
"...Là t·hi t·hể." Nhai Phụ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Rất ít người biết, Thanh Hoa Thần Hổ thi c·hết không có chôn cất."
"Tộc Bạch Hổ cũng có một phong tục đặc thù, không chôn cất đồng tộc đã mất."
"Phải." Bạch Hổ gật đầu.
"Cái giá của Bạch Tổ Hậu Thế Thể, không phải là khi còn sống, mà khi đ·ã c·hết."
"Người mang thể chất này khi c·hết, linh hồn sẽ không thể nào tiến nhập luân hồi."
"Họ sẽ giữ thân thể trắng bệch, lượn lờ trên thế gian."
"Tuyệt đối không thể siêu thoát."
"Núi Bạch Hổ năm xưa, còn có một tên gọi, chính là Bạch Thi Sơn."
"Một trong những nơi tuyệt đối không được phép đến bởi độ nguy hiểm của nó."
"Vì ngươi nghĩ mà xem, mỗi một người mang vóc dáng bạch tạng ấy lại có tiềm năng trở thành Yêu Thần."
"Mỗi một Bạch Thi, đều có sức mạnh long trời lở đất."
"Sau khi trở thành Bạch Thi, thì mất đi nhận thức."
"Hồn phách bị trói buộc với thể xác, nhưng tuyệt đối không thể điều khiển chính mình."
"Những thân thể này vĩnh viễn... là con rối cho Bạch Thú tuỳ nghi sử dụng."
"Thanh Hoa Thần Hổ năm đó, không có mấy người biết."
"Vì tránh thoát việc trở thành Bạch Thi, đã để một Yêu Hồ thân cận luyện thân thể mình thành khôi lỗi."
"Che giấu thân phận, để người đời tưởng rằng Yêu Hồ kia vì si mê Thanh Hoa Thần Hổ mà làm ra những khôi lỗi dựa theo ngài ấy."
"Nhưng thực chất là đang cố gắng chia tách hồn phách bản thân nhập vào khôi lõi, để không cho Bạch Thi thành hình."
"Năm đó nhục thân Bạch Thú c·hết, nhưng qua bao nhiêu năm tháng, tất cả chúng ta đều nhận thức được hắn vẫn còn tồn tại xuyên suốt chiều dài lịch sử."
"Chỉ cần hắn muốn, Bạch Thú đều có thể điều khiển chúng như thân xác của chính mình, hoặc điều khiển tất cả Bạch Thi cùng lúc."
"Qua bao năm tháng, số lượng Bạch Thi sẽ ngày một tăng lên."
"...Ngươi có thể tưởng tượng được không ? Một đội quân Bạch Thi với tu vi Yêu Thần."
"Đến lúc hắn thực sự cần dùng đến..."
"...Liệu ai có thể ngăn cản được ?"
Nhai Phụ sững sờ.
Trong đầu hắn lượt qua vô số những Yêu Tộc mang trên mình sắc trắng, có tu vi kinh người thuộc Yêu Tộc.
Nhiều.
Rất nhiều.
Chỉ nghĩ đến số lượng, hắn càng e sợ về đội quân mà Bạch Hổ nói đến.
Bạch Hổ thở dài.
"Bởi vì như vậy. Điện Thờ Tổ Tiên mới được tạo nên."
Ông nhìn bài vị của chính mình.
"Bạch Thi cần có một thời gian sau khi c·hết để được tạo thành."
"Trong quá trình đó, hồn phách sẽ bị dính chặt vào thể xác."
"Hồn phách là nguyên liệu cần thiết để tạo nên Bạch Thi."
"Chúng ta không thể vào luân hồi, nếu cứ giữ mình cùng thể xác mà không làm gì, sẽ nhanh chóng hóa thành Bạch Thi."
"Chúng ta đem hồn phách của mình liên kết với bài vị, tránh Bạch Thi được tạo thành."
"Để được vào Điện Thờ Tổ Tiên, người đời chỉ biết rằng là những người có công với Yêu Tộc."
"Thống Lĩnh, Yêu Vương, Yêu Đế, Yêu Thần."
"Nhưng họ không biết rằng, chỉ cần ngươi có thể chất này, nhất định bọn ta phải để họ có một bài vị ở đây."
"Nếu không, Bạch Thú sẽ lại càng có được điều hắn muốn."
Nhai Phụ lúc này đang có rất nhiều điều để suy nghĩ.
"...Vậy các vị tổ tiên nói cho ta biết những điều này, là có ý gì ?"
Tuyết Sư tiến lên phía trước.
"Bởi vì chuyện đang xảy ra ở Tổ Yêu Tháp, ta thấy được, đều là do Bạch Thú."
"Cô Hoạch Điểu mang trong mình ma khí sắp nhập ma, bà ta xuất hiện tại Tổ Yêu Tháp để ngươi trấn áp..."
"...Tất cả, đều là do hắn."
Nhai Phụ cau mày.
"Tại sao các vị Tổ Tiên chắc chắn như vậy ?"
"...Coi như là kinh nghiệm đi."
Bạch Xà bước lên.
"Ngươi nhìn ta."
"Có nhận ra điều gì không ?"
Nhai Phụ sững sờ.
"...Người..."
Bạch Xà u buồn mà thở dài.
Hắn nhìn ra được.
Luồng khí hắc ám vẫn còn bu bám trên người Bạch Xà.
Đây là hồn phách của một người sa vào Ma Đạo.
"Ta năm đó, cũng chính là trúng kế này của hắn, bị cách thức này mà hóa thành Ma Thần."
"Nếu Hắc Y Thiên Ma không lập tức chém c·hết ta, sợ rằng ta đã g·iết không biết bao nhiêu đồng tộc..."