Chương 428: Trước Đêm Lễ Hội
"Ok, tạm biệt nhé."
Rầm.
Cửa đóng sầm lại.
"Chua Ngọt ! Anh bảo mày bao nhiêu lần rồi ! Sửa cái cửa đi !" Tuấn Anh la vọng vào nhà.
"Quên ! Vài hôm nữa tôi sửa !"
Tuấn Anh, Y Sương, Vô Nhất và Tiểu Ngọc đang được hắn bế đang ở ngoài cửa.
"Hầy... Đi thôi." Tuấn Anh thở dài.
Lấy chìa khóa trong túi mà đi đến bãi đậu xe gần đó.
Tuấn Anh sẽ cho hắn quá giang về nhà.
Trong lúc chờ Tuấn Anh lấy xe, Y Sương nhìn chằm chằm vào Vô Nhất.
Không, chính xác hơn.
Đôi mắt ấy dính chặt vào Tiểu Ngọc.
Vô Nhất như hiểu ý được.
Thứ gì mà con gái hầu như ai cũng thích ?
Sinh vật mềm mềm lông phúng phính !
Hắn nhẹ đưa Tiểu Ngọc ra.
Hình dạng thỏ của Tiểu Ngọc, chú thỏ không quá to, nằm gọn trong đôi bàn tay của hắn.
Mắt Y Sương như có chút lấp lánh.
Nhẹ đưa tay ra.
"...Tiểu Ngọc, được chứ ?"
Chú thỏ nhẹ dụi dụi đầu vào tay của Y Sương.
"Không sao, cũng thoải mái."
Đôi mắt Y Sương thêm lấp lánh, gương mặt nhuw có chút ửng đỏ.
Xoa xoa lấy chú thỏ với bộ lông mềm mại vô cùng.
Điểm đặc biệt của Tiểu Ngọc chính là việc dù nàng ta mang hình dạng thỏ, nó vẫn là một chú thỏ với trí não của một con người.
Thế nên bộ lông được nàng ta tự mình chăm sóc rất kỹ, khiến cho việc cảm nhận chúng càng thêm dễ chịu.
Đây có thể gọi là bộ lông thỏ mượt mà, mềm mại, được chăm sóc kỹ nhất.
Cảm giác sờ vào... Rất phi thực tế !
"Thảo nào Chua Ngọt rất thích sờ sờ..."
"...Tôi cảm thấy giờ mình c·hết đi cũng mãn nguyện rồi." Đôi mắt Y Sương nhắm lại mà cảm nhận bộ lông mềm mượt của Tiểu Ngọc.
"Gì vậy má." Vô Nhất đổ mồ hôi.
"Tôi đùa đấy." Gương mặt Y Sương nghiêm túc trở lại.
"Tiểu Ngọc... Cho phép tôi nhé ?"
Chú thỏ lại dụi dụi, không phản kháng mấy.
Nàng lấy ra điện thoại mà bắt đầu chụp Tiểu Ngọc.
Vô Nhất chỉ biết để hai người họ thoải mái. Một người chịu chụp, một thỏ chịu tạo dáng.
Trong khi đó tâm trí Vô Nhất vẫn đang suy nghĩ về những việc vừa xảy ra.
Trong một buổi chiều, cả thế giới của hắn như đảo lộn.
Không biết chừng ngay ngày mai hắn xuyên không luôn ấy ?
Gương mặt băn khoăn của hắn không tránh được đôi mắt của Y Sương.
"Đừng lo quá."
"Tôi cũng như cậu, nhưng mà lâu hơn."
"Nhưng tôi vẫn ổn đấy thôi."
"Thế giới của cậu không thay đổi chút gì bởi vì cậu biết những điều này đâu."
"Cậu vẫn sẽ tỉnh dậy, ăn bữa sáng."
"Cậu vẫn sẽ đi ngủ, mơ một giấc mộng đẹp."
"Đặc biệt là khi có Tiểu Ngọc bảo vệ...Tôi ghen tị đấy."
"Cảm ơn..." Vô Nhất bật cười.
Hắn hiểu rõ Y Sương đang an ủi hắn.
Dù gương mặt có ít biểu cảm, nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm nhận được sự lo lắng của Y Sương.
Bàn tay đang xoa xoa Tiểu Ngọc, không khỏi khiến Vô Nhất nhận ra điểm bất thường.
Có một vùng da mang màu sắc khác biệt, sậm hơn so với màu da bình thường của Y Sương.
Vết tích của một cách chữa trị mới những năm gần đây.
...Chắc hẳn là từ lần mà Chua Ngọt kể lại.
Ít ra có vẻ như tay của Y Sương không bị gì quá nặng nề.
Nhiều năm trước, việc thay thế tay chân người bằng máy móc để chữa trị là rất thường xuyên.
"Với lại, đừng làm mặt ũ rũ như vậy."
Y Sương cầm điện thoại của mình bằng hai tay mà giơ ra.
"Cười lên tôi chụp một tấm cậu và Tiểu Ngọc nào."
"Tôi không ăn ảnh đâu." Vô Nhất cau mày.
"Cậu coi thường bản thân rồi." Y Sương lắc đầu.
"Tùy..." Hắn không ngăn nổi Y Sương.
Tách. Tách.
"Mấy đứa có vẻ đang khá vui vẻ nhỉ."
Tiếng xe hơi chạy tới.
Tuấn Anh đã lấy xe xong.
Con mẹ nó...
Vô Nhất thốt lên.
Kiểu dáng xe nhìn không lẫn đi đâu được.
Lại là Rolls-Royce !!!?
Xung quanh mình thật sự toàn là người giàu...!?
Hết Ánh Thư rồi tới Tuấn Anh.
"Nhận nuôi tôi được không ?" Trong vô thức mà hắn thốt lên.
"Cậu sẽ phải gọi tôi là Cô Y Sương đó." Y Sương trêu ghẹo.
"Ờ thôi khỏi." Vô Nhất lắc đầu.
.
.
.
Vô Nhất nhìn ra từ cửa kính xe.
Trời đã dần tối.
Ánh đèn neon tỏa khắp thành phố.
Khung cảnh nơi đây lúc nào cũng đẹp.
"Đẹp thật nhỉ." Tiếng của Tiểu Ngọc vang lên.
Nàng thỏ ta cũng trèo lên vai Vô Nhất mà ngắm nhìn.
"Phát sáng trong đêm mà chẳng cần lửa."
"Nhiều nơi trông chẳng khác gì ban ngày."
"Một thế giới thú vị."
Vô Nhất nhìn Tiểu Ngọc trên vai mình.
"...Chua Ngọt có nói cô đến từ một thời gian khác chúng tôi."
"Cụ thể là khi nào ?"
Cách nói của Tiểu Ngọc, và việc cô ta làm cháy cả nhà mà Chua Ngọt thuê.
Nghe giống như Tiểu Ngọc đến từ một thế giới khác, hoặc từ thời cổ đại.
Tiểu Ngọc im lặng đôi chút.
"...Tôi cũng không rõ."
"Tôi biết chắc, đây là thế giới của tôi."
"Nhưng mọi thứ rất khác với những gì tôi từng sống."
"Dù tôi mô tả thế nào, Chua Ngọt cũng không xác định được thời gian rõ ràng."
Chà.
Khó thế.
Chúng ta có một Minh Nhật vào Nhất Thế trước khi trò chơi ra mắt và phát triển cả chục năm.
Và Tiểu Ngọc xuất hiện mà không rõ ràng một chút nào về mốc thời gian.
"Chua Ngọt có nói về ID... Cô có ID không ?"
Chiếc đầu thỏ nhỏ nhắn lắc đầu.
"Không... ID duy nhất tôi có là khi tôi gia nhập DMG."
"Trước đó, tôi không có ID. Bởi vì thời gian mà tôi sống tại Nhất Thế, tôi không có hệ thống."
Vô Nhất cau mày.
Không có hệ thống ?
Tách tách.
Y Sương không bỏ lỡ cơ hội mà chụp lấy hình ảnh Tiểu Ngọc ngồi trên vai Vô Nhất.
Tiểu Ngọc cũng rất hợp tác, thậm chí còn tạo dáng.
"Cô có vẻ thích được chụp ảnh nhỉ ?" Vô Nhất miễn cưỡng mà tạo dáng chung chiều lòng hai người họ.
"Vui mà." Tiểu Ngọc gật gù.
"Mỗi một tấm ảnh, là một minh chứng cho việc tôi từng tồn tại."
"Bị lãng quên... Rất đáng sợ."
Vô Nhất mỉm cười.
"Lãng quên thì đã sao chứ ?"
"Dù họ có nhớ, lúc chúng ta c·hết đi, cũng như nhau thôi."
"Khác nhiều chứ." Tiểu Ngọc lắc đầu.
"Nếu bị lãng quên, sẽ không ai biết cậu từng tồn tại."
"Không ai nhớ về những gì cậu đã trải qua."
"Không ai biết về những gì cậu đã làm được."
"Cậu thực sự sẽ chỉ là một hạt cát trong dòng thời gian."
"Thay vào đó, tôi muốn mình trở thành một tượng đài to lớn giữa biển cát hơn."
"Sừng sững, trường tồn."
"Khiến dòng chảy thời gian mãi không thể c·hôn v·ùi."
Vô Nhất sững sờ.
"Một mục tiêu cao cả cho một chú thỏ đấy."
Tiểu Ngọc lắc đầu.
"Vô Nhất, có lẽ bây giờ cậu không hiểu đâu."
"Nhưng rồi sẽ tới lúc. Cậu sẽ biết được."
"Việc chứng minh sự tồn tại của chính mình, quan trọng như thế nào."
"Được, khi nào tới lúc, hãy cho tôi biết." Vô Nhất thở dài.
"Tôi nghỉ một chút nhé, nào về đến nhà hãy gọi tôi dậy."
Hắn nhắm mắt lại mà th·iếp đi một chút.
Quá nhiều thứ cho một ngày rồi.
.
.
.
Tiểu Ngọc nhảy xuống đùi Vô Nhất mà nằm.
Y Sương đang lựa những tấm hình đẹp mà họ vừa chụp.
Tuấn Anh nhìn mọi người đằng sau qua gương xe, không khỏi mỉm cười.
"Tối nay sẽ rất mệt mỏi đây."