Chương 427: Tôi Ăn Chay
Não... Đau quá.
Đau cả chục chương rồi.
Vô Nhất cố gắng xoa xoa não.
"Con mẹ nó... Như phim !"
"Đừng có đập đầu vào tường nũa tôi không ngăn lại đâu." Tuấn Anh thở dài.
"Thôi, dần rồi sẽ quen." Chua Ngọt nhún vai.
"Việc của cậu chỉ cần vào Tổ Yêu Tháp thôi, sau đó trong cuộc diễu hành, tôi sẽ chỉ cậu cách nhìn thấy những mảnh vỡ đó."
Vô Nhất khoanh tay suy nghĩ.
"...Nó có giống mảnh vỡ ký ức trong các phó bản không?"
"Giống." Chua Ngọt trả lời ngay.
"Không rõ lý do, nhưng dữ liệu về chúng rất giống."
"Điểm giúp chúng phân biệt, chính là thứ mà các mãnh vỡ này phản chiếu."
"Một cái là thời gian, một cái là không gian."
"Mảnh vỡ ở Tổ Yêu Tháp có thể nhìn thấy quá khứ lẫn tương lai."
"Mảnh vỡ ở các phó bản..."
"Nhìn thấy một thế giới khác."
"Thế giới khác..." Vô Nhất trầm ngâm.
"Phải." Chua Ngọt bấm điện thoại.
Ảnh chụp Mộ Kiếm Tiên hiện lên.
"Có rất nhiều ghi chép trên thế giới Nhất Thế không phù hợp với những gì COSMINTO ghi nhận."
"Ban đầu, tôi nghĩ nó chỉ là những câu chuyện hư cấu, cổ tích."
"Nhưng càng tìm hiểu, lại càng có nhiều dẫn chứng về việc nó thực sự tồn tại."
"Vấn đề là lại không có vết tích nào ngoài phó bản về những sự kiện đó."
"Thế nhưng ví dụ như phó bản Mộ Kiếm Tiên, khi mọi người đánh phó bản và mở khóa -Cốt Truyện-"
"Có những đoạn cắt cảnh được hiện ra, tạo nên từ mảnh vỡ ký ức."
"Đó là những sự kiện không được ghi nhận trong lịch sử hiện tại của Nhất Thế, không có một chút ghi chép gì trong COSMINTO."
"Nhưng sự tồn tại của Hắc Y Thiên Ma trong cốt truyện, là minh chứng cho tiền kiếp đó."
"Vậy nên, rất có thể, đó là một thế giới khác."
"Cũng là Nhất Thế, nhưng lại có điểm khác biệt."
"Ừm... Một vũ trụ song song ? Tôi nghĩ vậy. Tôi có rất nhiều giả thuyết về nó, nhưng nó chỉ dừng ở giả thuyết thôi."
"Nói thật, nó cũng là một chi tiết khó hiểu mà tôi cần nghiên cứu thêm. Bởi vì thế nên tôi cần mảnh vỡ ký ức từ phó bản."
Vô Nhất gật gù.
Nhưng trong lòng, tâm trí cũng đang suy nghĩ rất nhiều thứ.
Hắn ngờ ngợ ra điều gì đó, nhưng tự bản thân cũng chưa chắc chắn.
"...Được rồi, vậy tối nay tôi sẽ phải đến Lễ Hội Yêu Ma, rồi chờ thông tin từ mọi người ?"
"Phải." Chua Ngọt gật đầu.
Vốn dĩ nhiệm vụ này để cho Tuấn Anh.
Nhưng phần việc của Vô Nhất, cũng không phải là điều gì quá khó, nên Chua Ngọt để cho cậu ta.
Nó thực sự chỉ là đến, nhìn vào những hư ảnh được tạo nên.
"Hầy..."
"Được rồi..."
Vô Nhất xoa xoa đầu.
Chua Ngọt xem như thủ lĩnh.
Y Sương sẽ "về quá khứ".
Tuấn Anh điều tra gì đó ngoài đời.
Vô Nhất nhìn sang Tiểu Ngọc.
"...Vậy nhiệm vụ của cô ấy là gì ?"
Đôi mắt họ gặp nhau.
Từ nãy đến giờ, Tiểu Ngọc đều luôn chăm chú nhìn hắn.
"Ban đầu, tôi không có dự định cho Tiểu Ngọc tham gia nhiệm vụ này."
"Tiểu Ngọc hiện tại không nên xuất hiện trong Nhất Thế."
"Nhưng cũng đúng lúc, một công đôi việc."
"Tiện thể cho thế giới quan của cậu đảo lộn một chút."
"Tiểu Ngọc, làm đi."
Tiểu Ngọc gật đầu.
Đứng dậy mà tiến tới chỗ Vô Nhất.
"Oa...! Đến rồi đến rồi !"
Tuấn Anh bật cười mà lấy điện thoại ra quay chụp, trông vô cùng hưng phấn.
"...Gì vậy ?" Vô Nhất không hiểu lắm.
Y Sương cũng nhanh chóng lấy điện thoại mình ra quay lại.
"Này... Mấy người làm gì vậy ?"
Tự dưng bị quay chụp như vậy, có chút cảm giác không quen.
Tiểu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Đôi mắt đỏ của nàng... Có chút hớp hồn.
A...?
Vút.
Cả thân thể của Tiểu Ngọc như ngã nhào vào hắn.
"Gì vậy...!?"
Vút.
Hơ.
Vô Nhất trợn to mắt.
Không tin nổi vào mắt mình.
"A..."
"A A A A A A !?"
"CÁI GÌ VẬY !?"
Vô Nhất hét thiệt to.
Tuấn Anh và Chua Ngọt đều bật cười.
"Dễ thương quá !!!" Chua Ngọt vui vẻ cười.
"Cái...Cái...Cái..." Vô Nhất nói năng cũng phải lắp bắp.
Hình dáng cô nương xinh đẹp của Tiểu Ngọc hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng.
Lúc này đây, chỉ có một cục bông trắng tinh đang ngồi lên đùi hắn.
Một chú thỏ trắng với bộ lông phúng phính.
"...Đây là Tiểu Ngọc?"
Chú thỏ nhỏ bé ngước lên nhìn.
"Phải. Là tôi."
NÓ BIẾT NÓI TIẾNG NGƯỜI !?"
Mắt Vô Nhất đã trợn to hết mức rồi.
Con mẹ nó ?
Như phim !?
Y Sương tuy biểu cảm không nhiều, nhưng vẫn nhìn ra nàng ta đang thích thú nhìn chú thỏ kia.
"Muốn sờ..." Nàng ta nghĩ thầm.
"Tiểu Ngọc ! Cho tôi sờ cái nào !!!" Chua Ngọt vui vẻ chạy đến xoa xoa.
Nựng nựng chiếc má thỏ của Tiểu Ngọc.
Ôi mẹ ơi.
Giờ thì hắn còn không thể tự nhủ bản thân là đang bị lừa nữa rồi.
Nàng ta thực sự hóa thành thỏ trước mặt hắn...!?
"Tôi đang nằm mơ sao...?" Hắn bơ phờ.
"Tôi không ăn thức ăn cho thỏ đâu nhé. Nhưng tôi ăn chay." Chú thỏ Tiểu Ngọc lên tiếng.
"Mẹ nó, không phải mơ." Vô Nhất thở dài.
Cuối cùng chấp nhận sự thật mà xoa xoa Tiểu Ngọc cùng Chua Ngọt.
"...Cô nói vậy là sao ?"
"Từ giờ Tiểu Ngọc sẽ ở chung với cậu." Chua Ngọt vui vẻ mà vuốt vuốt lông thỏ.
"Hả !?" Vô Nhất ngơ người.
"Tiểu Ngọc không có người thân ở nơi đây. Cô ấy cũng sống từ một thời đại khác tương tự như Minh Nhật."
"Thời gian qua cô ta cũng chủ yếu là sống nhà thuê, lại không rành về máy móc hiện đại."
"Căn nhà trước mà tôi thuê cho cô ta đã bị cháy rụi rồi đấy, tôi không kham nổi thêm một căn nhà đâu."
"Còn đang không biết giải thích với ba mẹ thế nào về việc tiền để lại cho tôi hao tổn không ít vì nó đấy."
"Tốt nhất cũng là ở bên cạnh một người hiện đại đi." Chua Ngọt cười đau khổ.
"Nam nữ thụ thụ bất thân đấy." Vô Nhất cau mày.
"Nam thỏ thì không." Nàng ta nhún vai.
"Với lại, tôi để Tiểu Ngọc ở chung với cậu thay cho bất cứ ai, vì cậu thật sự cần cô ấy đấy."
Chua Ngọt bế Tiểu Ngọc lên mà ôm vào lòng xoa xoa.
"Ban nãy mọi người gỡ mặt nạ ra, là vì có sự hiện diện của Tiểu Ngọc."
"Cô ấy có khả năng khiến thứ đó không thể nhìn lén được."
"Nếu cô ấy ở gần cậu, thì chúng ta có bảo đảm vấn đề bảo vệ cậu."
"Bị thứ đó nhìn quá lâu, rất dễ dẫn đến những triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt hoặc tệ hơn."
"Tốt nhất vẫn là để Tiểu Ngọc ở gần cậu. Ban nãy tôi nhắn tin với Tiểu Ngọc bàn rồi, cô ấy không thấy có vấn đề gì."
"Cậu thì sao ? Muốn bị tâm thần phân liệt hăm ?"
Hỏi kiểu gì vậy...
Vô Nhất nhìn Tiểu Ngọc.
Đôi mắt đỏ kia chăm chú nhìn hắn.
Hắn thở dài.
Còn lựa chọn nào khác đâu.
"Cô ngủ lồng hả ?"
"Tôi ngủ trên giường."
"Giường cho thỏ ?"
"Chấp nhận được."
"Cần mua cát mèo không ?"
"...Tôi dùng nhà vệ sinh bình thường được."
"Cần quần áo mặc không ?"
"Tôi có sẵn."
"..."
Cuộc trò chuyện cứ kéo dài một lúc, chủ yếu là đảm bảo đôi bên có thể chung sống hòa thuận.
"....Cô ăn mì chay được chứ ?"
Chú thỏ gật đầu.
"Được."
"Nếu mì thì không được cay nhé."
Tiệm Mì Hảu Hảu phen này bội thu.