Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 416: Sườn Xào Chua Ngọt




Chương 416: Sườn Xào Chua Ngọt

Chương 416: Sườn Xào Chua Ngọt

"Ờ..."

Bép.

Bép.

Bép.

Vô Nhất liên tục vả vào mặt mình liên tục.

"Hơ..." Chua Ngọt đơ người.

"Cậu ta bị hỏng rồi hả ?" Tuấn Anh gãi đầu.

"Chắc là không tin vào mắt mình thôi." Y Sương lắc đầu.

"Vẫn đỡ hơn anh hồi mới biết mà, ngất luôn."

"Này ! Đấy là một phản ứng bình thường nhé !" Tuấn Anh có chút đỏ mặt.

"...Tôi đang nằm mơ phải không ?"

Bép.

Hắn tiếp tục vả.

"Chắc là mơ rồi, vả không thấy đau."

"Vả nhẹ thế làm sao mà đau." Y Sương đứng dậy.

BỐP.

Sao.

Hắn thấy sao.

Nổ đom đóm mắt.

Y Sương vả hắn một cú trời giáng, khiến hắn ngã nhào xuống đất.

"Đau...." Vô Nhất run rẩy.

Nàng ta vẫy vẫy tay, vả mạnh quá tay nàng cũng đau.

"Tỉnh táo chưa ? Không phải là giả đâu."

"Giả...Đúng rồi ! Nhất định là giả !"

Vô Nhất giật phắt dậy.

Sau đó lấy tay mò mẫm trên các bức tường phòng.

"Chắc chắn là trên tường có gắn máy chiếu hologram gì đấy ! Thông qua tín hiệu thì tạo nên bảng hệ thống giả để lừa gạt !"

Xoạt xoạt xoạt.

"Hơ..."

Tay mò mẫm tường một chút thì chạm vào những tờ giấy trên tường, với những cái ghim được buộc chỉ nối với nhau.

Chua Ngọt cầm lấy điện thoại mà mở đèn pin.

Rồi ngay sau đó lấy một lớp màn film bóng mang màu xanh mỏng mà che lấy phần đèn điện thoại.

Dùng ngón tay cố định lấy nó.

Sau đó chiếu lên tường.

Tay nhặt lại chiếc mặt nạ mà đưa cho Vô Nhất.

Ánh mắt cậu ngơ ngác.

Nhưng rồi hiểu ý mà cầm lấy mà đeo vào.

"...Nếu cậu nghĩ đây là một trò đùa."

"Nếu bất cứ khi nào cậu nghi ngờ những lời tôi nói."

"Thì hãy nhìn bức tường này."

Vô Nhất sững người.

Trên tường là rất nhiều tờ rơi về những người m·ất t·ích.

Chua Ngọt rọi đèn đến mọt tờ rơi được ghim vào tường. Với vô số sợi dây tỏa ra từ nó.

Cũng là nơi có nhiều vết cào, vết nứt xung quanh.

Bạn có thấy người này không ?



Tiến Sĩ Đỗ Công Vinh. 45 tuổi.

Tiến Sĩ Đỗ Thị Mỹ Trinh. 42 tuổi.

Người đàn ông với mái tóc lẫn lộn trắng và đen.

Một người phụ nữ có tuổi, hơi đầy đặn, nhưng nụ cười vô cùng phúc hậu.

Hình ảnh một gia đình được đăng trên tờ rơi đó.

Trong hình, là Chua Ngọt, nhưng trẻ hơn rất nhiều.

Một gia đình vui vẻ, nở nụ cười. Cả hai đều mặc áo blouse trắng.

"Gia đình chúng tôi vui vẻ, nhưng ảnh đi chơi thì không nhiều."

"Thế nên tấm ảnh tôi có chụp cùng họ gần đây nhất, là khi tôi đến công ty của họ tham dự một sự kiện."

"Đó là tấm ảnh tốt nhất tôi có để nhận diện họ."

Chua Ngọt im lặng một chút.

Tay có chút xiết chặt.

"Bố mẹ đã hứa với tôi, khi tôi tốt nghiệp cấp 2, cả nhà sẽ cùng nhau đi du lịch Sao Hỏa."

"Vé đi cũng đã được đặt trước một năm rưỡi."

"Tôi đã tự trách mình rất nhiều."

"Tại sao họ lại biến mất ?"

"...Là do tôi sao ?"

"Tôi học hành không đủ giỏi ?"

"Tôi không nghe lời họ...?"

"Là do tôi không đạt được kỳ vọng của họ...?"

...

Chua Ngọt im lặng một chút.

"Tôi đã từng nghĩ."

"Dù họ có thật sự bỏ rơi tôi."

"Tôi cũng sẽ tìm họ."

"Dù có thực sự bị bỏ rơi. Tôi vẫn chỉ muốn một câu trả lời từ họ."

Chua Ngọt kéo ngăn kéo ở bàn mình.

Lúc này Vô Nhất mới nhìn ra được.

Chiếc bàn của Chua Ngọt...

Là một chiếc bàn học sinh.

Kệ tủ cũng mang phong cách của một đứa học sinh cấp 2.

Thế nhưng không có một cuốn sách truyện tranh, tạp chí.

Nó như đã bị cất đi tất cả.

Bỏ đi tuổi trẻ, vùi mình vào thứ mà nó thấy quan trọng hơn lúc này.

Cạch.

Chua Ngọt gắn một thẻ nhớ vào khe cắm của chiếc mặt nạ của Vô Nhất.

Ngay lập tức.

Một đoạn phim bắt đầu chạy.

"Thế nhưng mọi ngờ vực về việc tôi bị bỏ rơi tan biến khi thấy thứ này."

"Tôi thấy nó trong phòng ngủ của ba mẹ."

.

.

.

Đoạn phim quay tại phòng khách của gia đình Chua Ngọt.

Bụp.



Pháo hoa giấy nổ ra.

"Chúc mừng con gái !"

Tiếng cười rôm rả vang lên.

Ba mẹ của Chua Ngọt xuất hiện trong màn hình, vui vẻ cười.

"Giờ này chắc con vẫn đang học thêm, quay lúc này sợ là hơi sớm, nhưng sắp tới có dự án lớn, ba mẹ sợ là không có thời gian kịp quay video này trong năm tới."

"Nếu con đang coi video này, chắc hẳn ba mẹ đang ngồi bên cạnh, cười nham nhở nhìn con rồi."

Tiếng bật cười của hai người.

Nghe ấm cúng.

Ấm cúng vô cùng.

Ánh mắt Chua Ngọt lúc này có chút trìu mến.

Video cũng đang được chạy trên những chiếc mặt nạ khác.

Chúng được chia sẻ thông tin với nhau.

Vô Nhất hiểu được, đó là ký ức đẹp của nàng ta.

Với ai, nó cũng đẹp.

"Ba mẹ quay sẵn, vì ba mẹ không có một chút nghi ngờ gì về việc con tốt nghiệp cả."

"Cái đấy là hiển nhiên."

"Con gái của ba giỏi nhát !"

Người ba giơ hai ngón cái ra đầy tự hào.

Người mẹ cười khúc khích.

"Nhưng ba mẹ vẫn muốn nói." Người mẹ lên tiếng.

"Ba mẹ tự hào về con."

"Sự cố gắng của con, ba mẹ đều biết cả."

"Thời ba mẹ, ông bà ngoại không chịu nói những lời đó đâu."

"Họ có thương, họ có quan tâm, họ vẫn để bộ mặt lạnh với ba mẹ."

"Nhưng ba mẹ hiểu. Thương con là phải thương cả cảm xúc của con."

"Ba mẹ không muốn những lời thừa thải theo con suốt đời."

"Ba mẹ muốn con biết, dù ba mẹ thật sự rất bận rộn, con vẫn sẽ được lớn lên với tình thương."

Người mẹ mỉm cười.

"Mẹ khá chắc là mẹ lúc này đã chuẩn bị sẵn món con thích rồi nhỉ ?"

"Hôm nay cho con ăn một thùng sườn xào chua ngọt luôn !"

Ông bố bật cười.

"Thế nên...!"

"Ba mẹ còn chuẩn bị rất nhiều món quà dành cho con nè !"

"Để ba mẹ của hiện tại giới thiệu cho con nhé !"

Đoạn phim kết thúc.

"Còn vài clip nữa. Nhưng tôi không nghĩ tôi muốn cho mọi người xem đâu."

"Ba mẹ tôi... Đôi lúc sến lắm."

Chua Ngọt nhẹ sờ lấy buồng máy trong phòng.

"Đây là một trong những món quà ba mẹ chuẩn bị cho tôi."

"Họ đặt trước buồng máy đời mới nhất, được giao vào ngày tôi tốt nghiệp."

"...Nó cũng là khởi đầu trong cuộc hành trình này."

Gương mặt của Chua Ngọt đượm buồn.

"Vô Nhất..."

"Tôi chắc chắn là trong lòng cậu có ngờ vực."

"Có thể nghĩ bọn tôi điên... hoặc nghĩ rằng chính cậu điên rồi."

"Tin tôi đi, khi tôi khám phá ra thứ này, tôi cũng nghĩ vậy thôi."

Nàng ta thở dài.



"...Tôi muốn gặp lại họ."

"Tôi biết họ còn sống."

"....Nhưng tôi chưa biết cách làm sao để đem họ trở về."

"Bởi vì thế, nên tôi lập ra Hội Mắt Bạc."

"Cái tên này chỉ được đổi gần đây thôi."

"Sau khi số lượng người nhập hội tăng lên."

"Trước đây, nó là Hội Những Đứa Trẻ Không Nhà."

"Bởi vì, những người đầu tiên lập nên hội này."

Chua Ngọt nhìn sang Tuấn Anh và Y Sương.

"Đều đã mất đi những người họ gọi là nhà."

Hai người họ im lặng.

Vô Nhất cũng im lặng.

Không khí thật sự trầm xuống.

Chua Ngọt lục trong ngăn kéo, lấy ra vài món đồ vật.

"Dù cậu có tham gia hay không, bọn tôi vẫn sẽ giúp cậu."

"Căn bệnh cậu đang trải qua, là một căn bệnh thường gặp của các nhân viên ELDRIWARE."

"Được gọi vui là bệnh nghề nghiệp của họ."

"Thế nhưng nếu không được điều trị, nó thật sự có thể khiến một người bị tâm thần."

"Bởi vì thế mà lương của ELDRIWARE cũng rất cao. Cao nhất trong ngành. Gấp ba các công ty khác."

Chua Ngọt đưa cho Vô Nhất một lọ thuốc.

Trong ngăn kéo kia còn rất nhiều lọ như vậy.

"Đây là thuốc điều trị. Tôi đặc chế dựa theo công thức lấy được từ ELDRIWARE."

"Họ lan truyền nó khá rộng trong nội bộ, bởi vì tầm quan trọng trong việc bảo đảm nhân viên của họ không loạn trí. Không phải là thông tin tuyệt mật gì."

"Ở mặt ngoài, họ chỉ cho mọi người biết nó là một loại thuốc do nhánh dược của công ty chế tạo để hỗ trợ sức khỏe nhân viên thôi."

"Lọ này chắc là đủ cho một thời gian, nếu có triệu chứng trở nặng hay gặp ác mộng thì uống vào."

"Nếu triệu chứng quá nặng thì đặt viên thuốc dưới lưỡi để nó tự tan. Mùi vị có thể khá tệ nhưng cậu sẽ không sao đâu."

Vô Nhất cầm lấy lọ thuốc.

Không khỏi suy nghĩ.

Lừa sao ?

Liệu thật sự có người cố gắng lừa cậu một cách... chi tiết đến vậy ?

Thật khó tin.

Hắn vẫn không tin được.

Nhưng không biết nên làm gì nữa.

Cuối cùng, Vô Nhất nắm chặt lấy lọ thuốc.

"Tôi vẫn còn rất nghi ngờ."

"Nhưng thôi."

"Không làm gì phạm pháp thì được."

"Tôi tin mọi người."

Cậu mỉm cười.

Cùng lắm thì... Có một hội wibu bàn truyện xuyên không thôi.

Nhỉ...?

"Sơn mắt tôi thành màu bạc đi, bang chủ Cái Bang."

Y Sương và Tuấn Anh mỉm cười.

Chua Ngọt nhìn Vô Nhất.

Gật đầu.

"Còn đùa được, xem ra cậu chưa cần thuốc đâu."

"Vậy thì sẽ có rất nhiều thứ đang chờ đợi cậu."