Chương 368: Ta Muốn Nàng
Dạ Hoàng là một vùng đất kì lạ.
Thậm chí là kì lạ với cả Hắc Y Thiên Ma.
Bởi lẽ Yêu Tộc nơi đây, hay còn được gọi là Yêu Quái.
Không có nguồn gốc từ Nhất Thế.
Như Nguyệt từng đọc những trang sách sử tại Tàng Kinh Các của Hắc Y Hội.
Những thông tin về yêu quái tại Dạ Hoàng rất ít.
Cứ như thể chúng từ hư không xuất hiện.
Liêm Dứu, Miêu Cổ, Cô Hoạch Điểu, Ngọc Tảo Tiền...
Đều được xem là Yêu Tộc, nhưng lại không có nguồn gốc rõ ràng...
Làm thế nào Diệc Nhật lại có vật này, lại càng là một câu hỏi lớn.
Sát Sinh Thạch là hòn đá được tạo nên khi Ngọc Tảo Tiền bị g·iết.
Mang theo oán niệm tột cùng của nó.
Như Nguyệt nhìn viên đá với đầy hoa văn quỷ dị trên tay.
Rực lên lửa tím, nóng như nung.
Người thường chạm vào sợ sẽ cháy đến tận xương tủy.
Cái c·hết là không thể tránh khỏi.
Vì đến tận khi c·hết đi rồi vẫn có oán niệm đến cực hạn như vậy, nên được gọi là Sát Sinh Thạch.
Như Nguyệt nhìn vật trên tay.
Vẫn rất đắn đo.
Sát Sinh Thạch.
Hòn đá được sinh ra từ một Yêu Tộc Hồ Ly.
Tính ra là có quan hệ gần với giống loài của nàng.
Việc này càng giúp ích cho việc tu luyện.
Thế nhưng dù cầm trên tay, hiện tại Như Nguyệt vẫn vô cùng do dự.
...Nhất định phải có cái giá cho nó.
Không thể nào nhà chim Diệc hay vị công tử Diệc Nhật đây cho không nàng một vật thế này.
Có một điều mà Như Nguyệt học được từ thế giới này, đó chính là.
Cái gì cũng có cái giá của nó.
Cầm vật này lên càng khiến nàng tin rằng Diệc Nhật có m·ưu đ·ồ gì đó.
Dù vật này quý thế nào, Như Nguyệt cũng hiểu được quy tắc về cái giá phải trả.
Thứ đồ vật này, thậm chí Hắc Y Thiên Ma cũng chưa chắc tìm ra được...
Ngọc Tảo Tiền...
Là một Yêu Hồ rất có thể không thuộc thế giới này...
Thật sự thì Như Nguyệt cũng muốn tìm hiểu thêm về Khí Linh chứa đựng bên trong Sát Sinh Thạch.
Nàng đăm chiêu suy nghĩ.
"...Không biết công tử thật sự muốn gì ?"
Diệc Nhật bất ngờ mà nhìn nàng.
"Ta thật sự muốn gì ?"
Diệc Nhật có chút sững lại.
Như Nguyệt cảm nhận được biểu cảm của hắn có chút không đúng.
"...Phải."
"Một vật trân quý như vậy, chắc hẳn tự công tử cũng biết không thể chỉ cho không."
"Công tử muốn gì từ ta ?"
"Nếu công tử không nói, ta xin phép không nhận vật này."
Diệc Nhật chống cằm, thoải mái mà nhìn nàng.
"Nếu ta nói, ta thật sự cho không thì sao ?"
"Xin thứ lỗi, ta không tin." Như Nguyệt lắc đầu.
Đẩy Sát Sinh Thạch trên bàn về với hắn.
Chuyện tốt như vậy, đến phiên nàng sao ?
Diệc Nhật vui vẻ nhìn nàng.
Tay vẫn chống cằm nhìn ngắm dung nhan mỹ nữ.
"Thế ngươi có thích vật này không ?"
"...Quả thật là bảo vật, nếu bảo không muốn nó chính là nói dối."
"Nhưng vẫn như cũ, không phải của mình, không tiếc không tham."
Bão Nhãn Cô Nương nhìn vật trên bàn.
Có chút nhỏ nhãi.
Lời Như Nguyệt nói hoàn toàn đúng.
Chắc chắn đằng sau vật này có ẩn tình gì.
Tùy tiện nhận một thứ như thế này, họa sát thân lúc nào không hay.
Ví dụ như, đơn giản thôi.
Thứ các thế lực cần là lý do chính đáng để gây nên n·ội c·hiến.
[ Sứ giả Dạ Hoàng trộm mất chí bảo gia tộc chim Diệc, Sát Sinh Thạch. ]
Cái tiêu đề này vẫn là một lý do quá hợp lý đi ?
Giờ ra ngoài nói với bá tánh thật sự là Diệc Nhật cho.
Ai dám tin ?
Đây là Nguyên liệu tạo nên Khí Linh Chí Tôn.
Nếu có thể luyện thành, Khí Linh sinh ra tu vi ít thì Vương, nhiều là Đế.
Gọi nó là bảo vật trấn quốc cũng có thể.
Lấy cái này làm lý do xung đột là vô cùng hoàn hảo.
Nếu còn giữ kỹ thì không nói, ít ra tránh ra hiềm khích lớn.
Nếu thật sự đã dùng nó rồi, không trả lại được.
Coi như xong.
Bị nhà chim Diệc nắm đằng chuôi.
"Nếu ngươi thích là được, từ giờ nó là của ngươi."
"Vật này không phải của nhà chim Diệc, cô nương có thể yên tâm."
"Kẻ nào dám bảo là đồ vật của nhà chim Diệc, bảo đến gặp ta."
Như Nguyệt vẫn lắc đầu.
"Vẫn câu cũ."
"Công tử thật sự muốn gì ?"
Diệc Nhật im lặng.
Sau đó đứng dậy.
Bão Nhãn Cô Nương giật mình.
Gì đây ? Hắn ta tức giận áo ?
"Ta muốn gì sao?" Diệc Nhật mỉm cười.
Đi đến chỗ ghế ngồi của Như Nguyệt.
Như Nguyệt ngước đầu lên nhìn hắn.
Trong khi Diệc Nhật nhìn đôi mắt của nàng.
Đôi mắt chỉ hé lộ một chút.
Nhưng có thể nhìn được sắc màu tươi đẹp từ con ngươi nàng.
"Là nàng khiêm tốn, hay thật sự ngốc nghếch đây ?"
Tay hắn nhẹ nâng cằm Như Nguyệt lên.
Mặt áp sát lại.
"Ta không tin ta là kẻ đầu tiên vì nàng nguyện dâng bảo vật đâu."
Đôi mắt hắn đầy ý cười.
"Ta muốn nàng."
Gương mặt Như Nguyệt vẫn lạnh lùng.
Trong khi đó Bão Nhãn Cô Nương trợn to mắt mà nhìn.
"Chuyện gì đây...!?" Nàng nghĩ thầm.
Oa...?
Nàng lấy một tay mà nhẹ che miệng, mặt có chú ửng đỏ vì thích thú.
Một chuyện tình ngang trái nha ?
Sứ giả của Dạ Hoàng cũng công tử nhà chim Diệc.
Một cặp tình nhân ở hai bên chiến tuyến !?
Như Nguyệt nhìn hắn.
"...Công tử cứ thích đùa."
"Tiểu nữ chưa đến mức được người khác trân trọng đến vậy."
"Đến vậy thôi sao?" Diệc Nhật khoanh tay mà tựa vào bàn.
"Nàng còn xứng đáng được trân trọng hơn thế này."
Hắn lại lấy trong người ra hai vật mà đặt lên bàn.
Một lần nữa, Bão Nhãn Cô Nương phải tròn mắt mà nhìn.
Không khỏi kh·iếp đảm.
"Những thứ này...!???"
"Yên tâm. Đều là đồ của ta." Diệc Nhật mỉm cười.
【Sơn Hà Đồ】
【Nguyên liệu chế tạo Khí Linh Chí Tôn】
【Thiên Cẩu Phiến】
【Nguyên liệu chế tạo Khí Linh Chí Tôn】
"Đều là của riêng, không có gì ràng buộc."
"Nếu cần thiết, ta có thể lập thệ ước."
Tay hắn đã chuẩn bị đặt lên cổ.
Thủ ấn đầu tiên để thực hiện Thệ Ước.
Ngay lập tức Như Nguyệt chụp cánh tay hắn ngăn lại.
"Không cần..."
"Xin đừng tùy tiện xem nhẹ Thệ Ước."
Nhật Diệc nhìn cổ nàng.
Dấu vết Thệ Ước vẫn còn rất rõ ràng.
"Là người từng trải, nên không muốn người khác trải qua sao ?"
Như Nguyệt nhẹ gật đầu.
"Thế thì hãy nhận món quà của ta đi."
"Như ta đã nói, đây đều là đồ của ta."
Hắn mỉm cười.
"Là vì ta si mê một người ngay từ lần đầu gặp mặt, nên muốn bỏ chút vốn liếng lấy lòng."
Như Nguyệt im lặng.
Nàng nhìn bảo vật trên bàn.
Một nửa, thực sự muốn không lấy.
Nhưng nửa còn lại, đều nghĩ đến việc lấy nó.
Bởi vì nếu là kẻ bình thường, có thể vì mặt mũi không nhận.
Nhưng Như Nguyệt...
Nàng còn thứ phải làm.
Bất chợt, ánh mắt Như Nguyệt lạnh đi rất nhiều lần.
"...Ta nhận Sát Sinh Thạch là được rồi, cảm tạ tấm lòng của công tử."
Như Nguyệt còn phải báo thù.
Những vật có thể giúp nàng mạnh lên, nàng nhất định phải đạt được.
Mặt mũi...?
Mặt mũi không làm những người thương mình mỉm cười nơi chín suối được.
Tự tôn...?
Tự tôn không làm những kẻ ta muốn g·iết đi c·hết cả được.
Diệc Nhật nhìn nàng.
"Như Nguyệt cô nương đây còn ở thành Can Hạc bao lâu ?"
Nàng nhìn Sát Sinh Thạch trên tay, nhẹ cất đi.
"Công việc đã xong, vài ngày sau sẽ đi."
"Vừa đủ." Hắn vẫn ngắm nhìn nàng.
Không biết từ khi nào, đôi mắt của hắn đều vô thức ngắm nhìn nàng.
"Ngày mai là Lễ Hội Yêu Ma."
"Nàng có muốn đi cùng ta không ?"
Bão Nhãn Cô Nương giật mình.
"Công tử !"
Lễ Hội Yêu Ma chỉ được tiết lộ cho người mang dòng máu Yêu Tộc.
Ngũ Đại Gia Tộc, có trong người dòng máu Yêu Tộc.
Dạ Hoàng thì không.
Vùng đất này đã giấu diếm bí mật về sự tồn tại của yêu quái đối với ngoại nhân từ rất lâu.
Giờ đây chỉ một lời, hắn lại tiết lộ cho sứ giả của Dạ Hoàng về lễ hội quan trọng nhất Yêu Tộc ?
"Lễ Hội Yêu Ma..." Như Nguyệt ngơ ngác nhìn.
Bão Nhãn Cô Nương thì đổ mồ hôi.
"Là công tử nói đùa, không cần nghĩ nhiều..."
"Ta không đùa." Diệc Nhật cắt ngang.
"Công tử ! Xin đừng làm càn !" Bão Nhãn Cô Nương lớn tiếng.
Dạ Hoàng có thể biết về tồn tại của yêu quái.
Có thể để cho Yêu Tộc vẫn còn tồn tại ở vùng đất này.
Nhưng Lễ Hội Yêu Ma, không chỉ là một Lễ Hội.
Nó còn là thời điểm quan trọng của Yêu Tộc, với sự tụ họp của rất nhiều Yêu Vương !
Tiết lộ thời điểm diễn ra cho con người thì không khác gì phản bội Yêu Tộc !
"Ầy."
Diệc Nhật gãi đầu.
"Sợ cái gì."
"Nàng ta là Yêu Tộc mà."
Bão Nhãn Cô Nương bất ngờ.
"A...? Sao có thể ?"
Như Nguyệt lườm Diệc Nhật.
Hắn biết...?
Nàng giấu khí tức tốt đến mức không ai có thể nhận ra.
Bằng cách nào hắn lại cảm nhận được ?