Chương 367: Sát Sinh Thạch
Nếu thích chuyện hãy đề cử và đánh giá nhé ! >.<
-
Bão Nhãn Cô Nương và Như Nguyệt không tin vào những gì mình nghe.
Lời Diệc Nhật vừa nói ra.
Mặc định chính là phản bội gia tộc.
Sắc mặt Bão Nhãn Cô Nương trở nên nghiêm trọng.
"...Công tử, xin đừng nói đùa những lời như vậy."
Diệc Nhật vẫn không trông như hối hận gì khi nói lời đó.
"Sao nào... Lời đề nghị của ta đáng sợ đến vậy sao ?"
Hai người im lặng.
Đáng sợ chứ.
Họ đều không biết hắn đang nghĩ gì.
Tại sao một công tử nhà chim diệc lại muốn làm gián điệp cho Dạ Hoàng ?
Diệc Nhật lúc này thì đang nhìn phản ứng của hai người.
Theo hắn nghĩ, Như Nguyệt nhất định có năng lực đặc biệt gì đó.
Nếu không thì dù đặt bẫy lũ người kia cũng không thể nào giải quyết nhanh gọn như vậy được.
Hệ thống hiện tại cực kỳ vô dụng, nên để biết được năng lực của những người này thì cần phải lần mò thôi.
"...Dù là đùa hay thật cũng không cần công tử phải nhọc tâm."
"Hiện tại tình hình của Dạ Hoàng vẫn rất ổn."
"Mong công tử nói chuyện chính."
Bão Nhãn Cô Nương ngăn cuộc trò chuyện đi xa thêm.
Để lộ những lời vừa rồi của Diệc Nhật ra ngoài về cơ bản là họa sát thân.
Diệc Nhật chống cằm nhìn hai người.
"Hầy, thôi được rồi."
Hắn vẫn nghiêng về việc có ai đó có khả năng tiên tri trong thế lực Dạ Hoàng hơn.
Việc tóm gọn nhóm người của Miêu Cổ...quá gọn.
Dù họ có nói rằng Dạ Hoàng có dùng gián điệp, nhưng Diệc Nhật biết rõ nhà chim Diệc không có.
Nhà chim Diệc không che giấu khí tức với hắn.
Hắn đã dò xét hết cả rồi.
Trừ khi tên gián điệp đó qua mắt được hệ thống, nếu không thì nhà chim Diệc hiện tại không có.
Vì thế nên hắn mới thử bảo hay là để mình gián điệp.
Hiện tại có hai phương hướng Diệc Nhật có thể đi.
Lấy lòng những người này, từ đó diện kiến Dạ Hoàng.
Hoặc...
Trực tiếp dùng vũ lực.
Ép họ phải nói ra.
Diệc Nhật đang cảm thấy rất tiếc.
Trước đây có một phần thưởng nhiệm vụ là thuật đọc tâm.
Nếu có nó thì lúc này Diệc Nhật đỡ phải đi mò từng tung tích như thế này.
Hắn khẽ nhìn Như Nguyệt.
Nàng nhận ra ánh mắt của hắn nhưng không nói gì.
"Nhà chim Diệc cũng nghe tin sứ giả của Dạ Hoàng sẽ xuất hiện tại thành Can Hạc."
"Nên ta được lệnh diện kiến vị sứ giả ấy."
"Thật không ngờ vị sứ giả của Dạ Hoàng lại là mỹ nhân đẹp nhất thế gian như."
Diệc Nhật mỉm cười.
"...Không dám, công tử quá khen." Như Nguyệt lắc đầu.
Bão Nhãn Cô Nương có chút suy nghĩ.
Vị công tử này... Địa vị như thế nào trong gia tộc ?
Ít nhất vị công tử này cũng phải rất có quyền thế trong gia tộc.
Công việc diện kiến sứ giả của Dạ Hoàng, nếu đưa vào tay một người thấp kém trong gia tộc thì chẳng khác nào xỉ nhục Dạ Hoàng.
Nhà chim Diệc dù có muốn lật đổ Dạ Hoàng cũng sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy.
Bão Nhãn Cô Nương nở ra một nụ cười.
Không phải vui, chả phải buồn.
Hoàn toàn là bán cho hắn một nụ cười.
"Ra vậy, nhà chim Diệc quả thật rất hiểu lễ nghi."
"Không dám không dám." Diệc Nhật xua tay.
"Vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta không kịp gặp mặt đàng hoàng, hi vọng sứ giả của Dạ Hoàng lượng thứ."
Hắn chắp tay mà hành lễ trước mặt Như Nguyệt.
Nàng chỉ nhẹ gật đầu.
Diện kiến gì chứ.
Hai người đều biết đó là lời nói dối.
Rõ ràng là dùng cớ này để thăm dò về Dạ Hoàng.
"À...Phải !"
"Gặp mặt mà không có quà cáp thì coi sao được !" Hắn mỉm cười mà đưa tay vào tay áo.
"A...Công tử không cần như vậy." Bão Nhãn Cô Nương khuyên ngăn.
Quà từ nhà chim Diệc ?
Nhận quà từ kẻ thù... Sợ là không có điều tốt lành gì.
"Không sao không sao. Quà là từ ta, không phải là từ gia tộc chim Diệc."
Nghĩ đúng rồi đấy, làm gì có chuyện khi không nhà chim Diệc mang quà cho sứ giả ?
Thế nhưng đồ trong người Diệc Nhật vẫn không ít.
Dùng để tăng hảo cảm thì tuyệt đối không tệ.
Bấy lâu nay kho đồ hắn được lấp đầy cũng không hề ít.
"Đây...!"
Bão Nhãn Cô Nương hoảng hốt.
Như Nguyệt im lặng, nhưng nàng cũng biết được thứ đồ Diệc Nhật mang ra là gì.
Diệc Nhật nhìn vật phẩm mình mới đặt ra.
Yêu khí ngút trời từ vật phẩm đó.
Nồng đặc đến mức kẻ tu vi thấp ở gần sợ sẽ b·ị t·hương tổn tới cơ thể.
"Cô nương có thích không ? Vật này ta đã tốn không ít tâm tư để tìm được đâu."
Cả hai đều có phần kh·iếp sợ.
Thứ này... Có thể đem làm quà sao ?
Đặt ở trong gia tộc, chính là một cỗ chí bảo...!
【Sát Sinh Thạch】
【Khí Linh Thần Thạch】
【Nguyên liệu chế tạo Khí Linh Chí Tôn.】
【Hòn đá chứa đựng yêu khí của một trong Tam Đại Yêu Quái - Ngọc Tảo Tiền. Có thể sử dụng để dung luyện thành Khí Linh Chí Tôn.】
【Khi Sát Sinh Thạch ở trong túi đồ, tốc độ tu luyện tăng cao, tăng thêm gấp đôi nếu là Yêu Tộc.】
Như Nguyệt có chút sợ hãi.
Nguyên liệu chế tạo Khí Linh Chí Tôn !
Vật này... Có thể xuất hiện ở đây sao ?
Thứ đồ này đủ dấy lên một trận máu tanh mưa máu trên Nhất Thế.
Diệc Nhật nhìn vật mình vừa đặt ra, không khỏi thở dài trong lòng.
Món đồ này, tuyệt đối là đồ tốt.
Bảo vật trong kho đồ mà hệ thống cho hắn, không có món nào là tầm thường.
Thứ đồ này là một phần thưởng nhiệm vụ trước đây hắn từng làm.
Đen thay, hắn lại không tự dùng được.
Diệc Nhật không sử dụng được Khí Linh.
Giống như Pháp Tắc và Minh Tưởng.
Rất nhiều năng lực của thế giới này mà Diệc Nhật không thể sử dụng.
Mặc cho Diệc Nhật có thử rất nhiều cách.
Con mẹ nó, mắt bốc lửa ! Ngầu vãi !
Không dùng được !
Như Nguyệt và Bão Nhãn Cô Nương đều đổ mồ hôi mà nhìn vật kia.
Nếu bảo người khác nhìn bảo vật bậc này mà không động tâm thì chắc chắn là nói dối.
Đặc biệt là với một người thuộc Yêu Tộc như Như Nguyệt.
Nhưng cũng bởi như vậy, nàng mới lo sợ.
Tại sao Diệc Nhật lại muốn tặng mình Sát Sinh Thạch ?
Đối với con người, vật này chỉ có thể trợ giúp tu luyện.
Thế nhưng đối với Yêu Tộc như nàng, tác dụng của nó còn lớn hơn rất nhiều !
Tu luyện với sự hỗ trợ của Sát Sinh Thạch tuyệt đối là nhanh vô cùng.
Thực lực hiện tại của Như Nguyệt là Yêu Tướng.
Nếu có sự trợ giúp của Sát Sinh Thạch, đạt được Yêu Vương có thể rút ngắn đi rất nhiều.
Ngoài ra cũng có thể sử dụng nó để chế tạo một Khí Linh Chí Tôn.
Nói về mức độ có ích, vật này quả thật là phi phàm.
"Vật này... Công tử... Tốt nhất nên giữ lại."
Cám dỗ là thế, nhưng nàng không dám nhận.
Là phép thử sao ?
Diệc Nhật hẳn là biết giá trị của vật này.
Nàng lại không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng nhận nó, sợ rằng dễ để lộ việc mình là Yêu Tộc.
"Ây dà, ngại ngại cái gì."
Hắn bật cười.
"A..."
Nắm cổ tay nàng mà đưa ra.
Cầm Sát Sinh Thạch đặt lên tay này.
"Lúc mới gặp ta có nói, chúng ta giống nhau."
Hắn nhẹ mỉm cười.
"Món quà này là dành cho kẻ giống ta."
Như Nguyệt sửng sờ.
Giống hắn...
Nàng nhìn Sát Sinh Thạch.
Chẳng lẽ ý hắn bảo... Hắn cũng là người thuộc Yêu Tộc ?
Nàng im lặng.
"Nhưng vật này vẫn quá trân quý, ta không thể nhận..."
Diệc Nhật thở dài.
"Nếu cô nương không nhận, ta sẽ báo lại với gia tộc nhà chim Diệc."
"Vu nữ Như Nguyệt, hẳn là ngươi không muốn nhà chim Diệc coi rằng Dạ Hoàng coi thường gia tộc chúng ta chứ ?"
【Ký chủ xổ văn tào tặc, thưởng điểm phản diện.】
Mẹ nó, im đi hệ thống !
Như Nguyệt sững người.
'...Vậy được."