Chương 354: Nguyệt Hoa Lâu
"Cảm ơn ngươi Tố Hinh !" Ninh Nhật mừng rỡ.
Được một Luyện Vương hỗ trợ, nhất định là tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.
Hắn nắm lấy tay Tố Hinh mà chạy đi.
"Đi thôi ! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."
"A...!" Tố Hinh giật mình, đỏ mặt.
"Đại nhân...Chúng ta đi đâu !"
Ninh Nhật mỉm cười.
"Đi gọi dậy một người bạn cũ !"
.
.
.
Tại hòn non bộ của Thiên Vỹ Yêu Vương.
Nàng đang ngồi cùng một bầu rượu bên cạnh mình.
"Đại nhân... Ngài uống ít thôi ạ."
"Tối nay chúng ta còn phải gặp mặt Ma Tộc."
Thiên Vỹ Yêu Vương lại cầm bình rượu lên mà uống.
"Không sau đâu Yêu Thố."
"Ta có cách để giải rượu, khi đến lúc đi ta sẽ sẵn sàng."
"Nên là...hức...!"
"Cứ để ta 1 mình."
Tai Yêu Thố cụp xuống, có chút ũ rũ.
Không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể cúi đầu rồi rời đi.
"Khà...!"
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn bầu rượu lúc này đã trống trơn.
"Thật nhớ khi xưa."
"Minh Nhật..."
"Thật nhớ ngươi khi ấy..."
Thiên Vỹ Yêu Vương cứ như vậy mà th·iếp đi trên chiếc bàn đá.
Tâm tư nàng đang đặt vào trong những ký ức năm xưa.
Khối lập phương âm nhạc được Như Ngọc cầm trên tay, đang xoay vòng mà phát ra âm thanh.
Chỉ là tiếng nhạc không lời.
Cùng lời ca của Thiên Vỹ Yêu Vương.
"TIểu nữ tử bất tài..."
.
.
.
Những ký ức cứ thế ùa về.
.
.
.
"Mời chư vị vào ! Mời chư vị ghé thăm !"
"Đêm nay sẽ có màn trình diễn đàn tấu của mỹ nữ đẹp nhất Nguyệt Hoa Lâu !"
"Tuyệt đối không thể bỏ lỡ !"
Tiếng mời gọi trước cửa Nguyệt Hoa Lâu đang vang đội.
Kèm theo đó là tiếng xì xầm liên tục của vô số nam nhân.
"Cái gì...Vị mỹ nữ kia hôm nay lại xuất hiện...!?"
"Nhất định phải đi nghe nàng đàn, ngắm nhan sắc của đại mỹ nhân...!"
Số người đến Nguyệt Hoa Lâu hôm nay tuyệt đối là nhiều kinh khủng.
Âm nhạc vang lên khắp con phố xa hoa này.
Bầu trời tối đen.
Những chiếc lồng đèn tạo nên ánh sáng đỏ khiến con phố này càng trở nên ma mị.
Trên bầu trời, vô số con chim giấy đang bay lượn.
Chúng đều được gấp bằng nhiều loại giấy hoa, khiến mỗi con lại có mỗi họa tiết khác nhau.
Một người thiếu niên ăn mặc sang trọng với tông màu đen cùng chỉ vàng, rất ra dáng một công tử nhà giàu đang dạo bước trên phố.
Thành Can Hạc.
Một trong ba thành lớn thuộc vùng đất của Dạ Hoàng.
Đây cũng là nơi duy nhất tiếp nhận giao thương với thế giới bên ngoài.
Còn lại các thành phố kia đều không tiếp nhận thương nhân.
Vùng đất của Dạ Hoàng gần như là đảo.
Xung quanh đều là biển.
Chỉ có duy nhất Thành Can Hạc ở ngay tại điểm duy nhất tiếp giáp với đất liền.
Thực chất vùng đất của Dạ Hoàng là một quần đảo rộng lớn.
Ngay cả Thành Can Hạc cũng không nối liền với vùng đất khác.
Nó chỉ nối với đất liền thông qua một cây cầu cực kì dài.
Thành Can Hạc được xây nên tại hòn đảo gần với đất liền nhất.
Từ Thành Can Hạc đến các đảo khác của Dạ Hoàng, dân thường đều phải sử dụng thuyền bè.
Chỉ những tổ chức được cho phép mới được phép đi trên Cầu Kim Tự.
Một cây cầu ma thuật tạo nên từ vô số chữ cổ phát sáng ánh vàng, đi xuyên từ đảo này sang đảo khác.
Chỉ xuất hiện khi người của Dạ Hoàng dùng ấn chú.
Người nam nhân nhìn Nguyệt Hoa Lâu đang tấp nấp người vào.
"Thú vị." Hắn nói thầm trong miệng.
Nhẹ nhàng mà bước đến.
Tên gác cửa vừa nhìn thấy cách ăn mặc của hắn, đã ngay lập tức đếm làm thân.
Trang phục thêu chỉ vàng ở thành Căn Hạc, mang ý nghĩa đặc biệt.
"Chào mừng Kim Diệc công tử đến chỗ chúng tôi, thật là quý hóa quá !"
Người nam nhân kia gật đầu.
Không nói nhiều mà thả một đồng vàng lên tay hắn.
"Cho ta một chỗ tốt."
Tên gác cửa nhìn đồng xu trên tay.
Hoảng hốt.
Sợ hãi.
Vô số cảm xúc trộn lẫn.
Hắn không dám tin vào mắt mình.
Run !
Hết sức run tay !
"Oa...! Vâng ạ vâng ạ ! Mời công tử theo tôi !"
Một đồng vàng có khắc hình chim diệc đang bay.
Đùa gì chứ !?
Một đồng Diệc vàng !
Giá trị của nó hiện tại đủ để thanh lâu vận hành nửa năm !
Vùng đất của Dạ Hoàng có Dạ Hoàng là người đứng cao nhất.
Nhưng thấp hơn ông là các Thủ Hộ Đại Danh.
Những vị Đại Danh này đều có gia tộc của riêng họ.
Và mỗi Đại Danh đều sử dụng một loại tiền tệ riêng.
Ngoài tiền tệ chung của Nhất Thế, vùng đất Dạ Hoàng còn sử dụng tiền tệ riêng của các vị Thủ Hộ Đại Danh.
Giá trị của loại tiền tệ đó hoàn toàn phụ thuộc vào mức ảnh hưởng của gia tộc vị Đại Danh đó tới vùng đất của Dạ Hoàng.
Đồng tiền mà vị đại nhân này vừa đưa ra.
Là Đồng Đại Danh của nhà chim Diệc.
Đồng tiền hiện đang có giá trị cao nhất.
Một đồng chim Diệc hiện tại có thể mua một-hai căn nhà trong thành phố.
Gia tộc chim Diệc có tới cả trăm ngàn đồng như thế này trong ngân khố.
Đủ để thể hiện sự giàu có của gia tộc chim Diệc.
Đặc trưng của người gia tộc này chính là ocn cháu của gia tộc mặc trang phục thêu chỉ vàng.
Thế nhưng chính tên gác cửa cũng bất ngờ.
Bởi vì nhà chim Diệc rất nghiêm ngặt về lễ nghi.
Hắn không ngờ là có công tử của nhà chim Diệc lại đi đến nơi đây.
Nhưng mà thôi kệ.
Có tiền là được.
Chỉ tiếp hắn vào mà đủ tiền mua 1-2 căn nhà.
Tội gì không làm !?
"Công tử, lối này."
"Đây là đường đến khu vực đặc biệt dành cho các vị đại nhân !"
"Ừm." Vị công tử kia gật đầu mà bước đi.
Cùng lúc đó, Nguyệt Hoa Lâu vẫn đang vô cùng náo nhiệt.
"Nghe gì chưa ! Tên gác cửa vừa bảo với ta, có một công tử nhà chim Diệc đến đây !"
"Nhà chim Diệc !? Đùa gì chứ ?"
"Nhà chim Diệc...!?"
Các kỹ nữ đều đang vô cùng phấn khích.
Nhà chim Diệc ?
Gia tộc Thủ Hộ Đại Danh lớn nhất Dạ Hoàng !?
Tùy tiện thả một đồng xu là mua được mấy căn nhà ?
Chỉ cần lọt vào mắt xanh của vị đại nhân kia, chuộc thân thôi ư !? Cả đời sau sống trong nhung lụa còn có thể !
"Mau ! Mau trang điểm thật đẹp !"
"Có được hưởng phúc hay không còn phải tự xem các ngươi !"
"Nhưng tên nào vì ve vãn vị đại nhân kia mà không làm tròn công việc của mình, nhất định c·hết dưới tay bà chủ !"
Toàn bộ kỹ nữ đều đang hối hả chuẩn bị.
Người công tử kia ngồi xuống một chiếc ghế dài được trang trí tinh xảo.
Vừa nhìn vào, hắn đã biết độ mắc tiền của nó.
Gỗ từ Thành Vạn Hoa.
Nệm được làm thủ công từ Đông Sơn.
Trên lưng gh ế còn được chạm khắc riêng bởi thợ thủ công của Tam Xà Thành.
Tam Xà Thành còn là vùng đất của Yêu Tộc.
Nơi Thống Lĩnh Vạn Yêu cai quản.
Phải trả giá biết bao nhiêu mới kiếm được vật như thế này chỉ để các đại nhân ngồi ?
Vị công tử kia ngồi xuống.
Ngay lập tức đã có người hầu đặt trà lên bàn, còn ân cần hỏi thăm hắn có cần gì không.
"...Hiện thì không. Ta chỉ đến xem vị mỹ nữ mọi người đồn thổi là ai thôi."
"Thế nhưng đây cũng là lần đầu ta đến đây."
"Có thể giới thiệu cho ta sơ qua về màn trình diễn sắp tới không ?"
Người hầu kia ngay lập tức cúi đầu.
"Tất nhiên rồi ạ ! Nguyệt Hoa Lâu chúng tôi tuyệt đối không giống các thanh lâu thông thường !"
"Các vị đại mỹ nhân của Nguyệt Hoa Lâu đều được gọi Nghệ Giả !"
"Chỉ bán nghệ, không b·án t·hân ! Tài sắc đều là phi thường."
"Bởi vì thế, mỗi cuối tuần, tại Nguyệt Hoa lâu đều có một màn trình diễn đặc biệt bởi các Nghệ Giả."
"Tuy nhiên Nghệ Giả nào biểu diễn, hoàn toàn tùy thuộc vào người đó."
"Có Nghệ Giả thường xuyên biểu diễn, nhưng có những Nghệ Giả đôi lúc phải nhiều tháng, thậm chí là cả năm mới biểu diễn một lần !"
"Vị tuyệt thế mỹ nữ biểu diễn tối nay, chính là một nghệ giả như vậy !"
"Ngài ít đến nơi như thế này chắc hẳn không biết, nhưng vị kia đã nổi danh là Đệ Nhất Mỹ Nữ của vùng đất Dạ Hoàng từ lâu !"
Vị công tử như có cảm thấy chút thú vị mà nhìn vào sân khấu.
"Lợi hại vậy sao."
"Các ngươi thật giỏi làm người khác tò mò."
Người hầu kia nhìn sang sân khấu.
"A...Quả thật không thể để đại nhân đợi lâu, màn trình diễn sắp bắt đầu rồi !"
Ánh đèn trong Nguyệt Hoa Lâu bỗng tắt.
Vị công tử nhà chim Diệc đang ngồi trên tầng cao, nhìn rõ xuống sân khấu phía dưới.
Cả phòng đều tối đen.
"Vị đại nhân nhà chim Diệc đây... Xin phép cho tiểu nhân biết quý danh để điền vào bảng danh sách người tham dự ạ."
Chỉ có sân khâu to lớn ở giữa Nguyệt Hoa lâu được ánh trăng chiếu vào.
Chỉ một chốc ngay sau đó.
Nhiều Nghệ Giả đã mở màn.
Nhẹ bước vào sân khấu.
Tay cầm những chiếc quạt nhiều màu sắc, đính một bông hoa to lớn mà nhảy múa.
Nguyệt Hoa.
Bông hoa biểu tượng cho Nguyệt Hoa Lâu.
Như Nguyệt Hoa Lâu chỉ mở vào buổi đêm cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.
Nguyệt Hoa chỉ nở vào buổi tối rồi cũng sẽ lặn khi trời sáng.
Một vị Nghệ Giả bước vào giữa sân khấu.
"Ô...!"
"Ô.....!!!!"
Tiếng trầm trồ vang khắp khán phòng, hòa nhịp cùng âm điệu mê hoặc vạn người của Nguyệt Hoa Lâu.
Vị công tử kia cũng không khỏi trợn tròn mắt.
Vị mỹ nhân vừa bước vào kia, quả thực là tuyệt sắc...!
Ánh trăng chiếu xuống kia càng làm sự xuất hiện của nàng thêm ma mị !
Người công tử kia thật sự là bị cuốn hút.
Hắn như say mê mà ngắm nhìn tuyệt sắc giai nhân.
"Đại nhân...!"
Người công tử lúc này mới giật mình.
"Cho tiểu nhân xin tên ạ."
"À À...."
Tên người hầu kia cũng hiểu chuyện, nên không nói gì nhiều.
Ai lần đầu nhìn thấy vị mỹ nhân kia cũng đều như vậy cả.
"Vị mỹ nhân kia tên gì ?"
"Như Nguyệt ạ." Người hầu đành trả lời để công tử mau nói tên mình.
"Vậy còn tên ngài ?"
Hắn gật đầu.
"Minh Nhật."