Chương 353: Trước Lễ Hội
Chuyên mục bạn hỏi tác trả lời mới đã ra mắt rồi nhé :D !
-
"Những tài khoản người chơi bị Euriayaz tác động sao rồi ?" Giám đốc Minh hỏi.
"Hiện tại đã khôi phục dữ liệu lại cho họ. Nhưng chỉ có thể thông qua rollback giới hạn các tài khoản đó về trước đó một ngày ạ."
Giám đốc Minh gật đầu.
Tức là không cứu được dữ liệu bị Euriayaz phá hỏng thông qua c·ái c·hết mà nàng gọi là "lãng quên" kia.
Chỉ có thể khôi phục dữ liệu đã được sao lưu trước đó.
Mỗi 12 tiếng, máy chủ của DMG sẽ sao lưu dữ liệu người chơi lại một lần.
Tuy nhiên mọi tiến độ trước khi được sao lưu ở lần kế sẽ mất đi.
May mắn là hầu hết thiệt hại không nhiều, một số người chơi gặp thiệt hại nhiều thì vẫn còn ghi chép của hệ thống để khôi phục.
"...Chúng ta cần tìm hiểu về -Cái C·hết Thật Sự- đó."
"Nếu để Euriayaz tự do sử dụng thứ năng lực đó, sẽ vô cùng phiền phức."
"Vâng, Thanh Hi đã đi tìm gặp Ngạo Thiên để hỏi thêm về Euriayaz rồi." Đậu Hủ gật đầu.
"Lại là cậu Thanh Hi à." Giám đốc Minh thở dài.
"Nói cậu ta chú ý thái độ của bản thân."
"Đừng gây xích mích với NPC nữa."
Thiên Vỹ Yêu Vương đang vô cùng không ưa Thanh Hi rồi, giám đốc Minh còn đang phải lựa người thay việc liên lạc với nàng ta.
"Đã rõ ạ." Đậu Hủ cúi đầu rồi rời đi.
Giám đốc Minh ở lại trong phòng, nhìn những thông tin mới.
Và nghĩ về cuộc nói chuyện tối qua cùng Hắc Y Thiên Ma và Thiên Vỹ Yêu Vương.
Ông đang có rất nhiều suy nghĩ.
Rốt cuộc chuyện gì đnag diễn ra ở Nhất Thế...?
Các thế lực lúc này đều đang rất manh động.
Ông có thể cảm nhận được, một cơn bão sắp đến gần rồi.
"...Mọi việc thực sự ngoài tầm kiểm soát rồi."
Doanh thu của công ty đang tăng vọt.
Thế nhưng việc DMG hoàn toàn không kiểm soát được những chuyện đang xảy ra thì không hề tốt chút nào.
Không kiểm soát được tình hình rất nguy hiểm.
DMG không thể biết được vào lúc nào mọi chuyện sẽ diễn biến tệ đi. Đặc biệt là những trường hợp như Euriayaz.
Nếu cô ta gây nên c·ái c·hết lãng quên kia trên diện rộng.
DMG không thể chắc chắn có thể bảo đảm mình tránh được dư luận.
Tài khoản Nhất Thế rất có giá trị.
Nhiều tài khoản cấp cao thật sự còn rất mắc tiền.
Ông nhìn bảng sự kiện.
Lễ hội Yêu Ma...Tối nay.
Theo lời của Thiên Vỹ Yêu Vương và Hắc Y Thiên Ma, tối nay sẽ có biến động rất lớn.
"..."
Giám đốc Minh nhất điện thoại lên mà gọi cho một người.
"...Tối nay Hiệp Hội Phương Xa cũng phải can thiệp thôi."
.
.
.
"...Thưa ngài, Ánh Thư đã về bệnh viện an toàn."
"Được. Cảm ơn cô."
Nữ tài xế vừa chở cả bọn về, thông báo cho phụ huynh của nàng.
"Cậu trai Diệp Vũ đó... Cô cảm thấy thế nào ?"
Nữ tài xế nhìn bóng lưng ba người họ đi về.
"...Hiện tại tôi chưa thấy có gì bất thường. Tôi sẽ theo dõi thêm."
"Điều tra thêm về cậu ta giúp tôi."
"Đã rõ ạ."
Nữ tài xế kia nhìn dáng vẻ vui cười của Ánh Thư.
Trông như đang có suy nghĩ gì đó.
"..."
.
.
.
Reng reng reng.
Tiếng điện thoại vang lên.
Phà.
Nóc tòa nhà trụ sở DMG.
Hơi khói thuốc bay ra từ miệng một người đàn ông gần 30 với cặp mắt cá c·hết.
Anh ta mở điện thoại ra mà bắt máy.
"Alo."
"Nói chuyện với Ngạo Thiên ? Được rồi tôi đi ngay."
Thanh Hi vất điếu thuốc xuống đất mà dùng chân d·ập l·ửa.
Sau đó đem nó bỏ vào thùng rác.
Hắn đang suy nghĩ những gì mà Thiên Vỹ Yêu Vương nói.
Tay mở điện thoại ra mà đọc thông tin được gửi đến.
"Euriayaz...Neolani...?"
"Mẹ nó. Ngạo Thiên."
"Ông chơi đùa muốn hư cái Nhất Thế rồi đấy."
Thanh Hi gãi đầu.
Nhìn những tấm hình trên điện thoại.
Hình hắn chụp chung với Tiểu Ngọc.
"..."
"Rốt cuộc cô trốn đi đâu rồi."
.
.
.
Ngáp ~~~
"Thiên Vỹ Yêu Vương đại nhân, trà đây ạ."
Yêu Thố nhảy tới, mang theo khay trà ấm vừa mới pha.
Thiên Vỹ Yêu Vương vừa tỉnh dậy.
Dạo này nàng ngủ rất sâu.
Cơ thể cũng rất mệt mỏi.
Không hiểu là do c·hất đ·ộc hay là do công việc quá nhiều.
Nàng uống một ngụm trà.
Cảm giác có dễ chịu hơn đôi chút.
"...Tới rồi nhỉ."
"Ngày c·hết của ta."
Yêu Thố có chút nhăn mặt.
"Đại nhân...Đừng nói vậy."
"Có Hắc Y Thiên Ma đại nhân tại đây."
"Nhất định hôm nay ngài sẽ bình an vô sự."
Thiên Vỹ Yêu Vương mỉm cười.
"...Hi vọng là vậy."
Trời đã trưa.
Hôm nay nàng ta phá lệ mà ngủ dậy trễ.
Vì dù gì cũng có thể là ngày cuối cùng của mình.
"Yêu Thố...Đi thôi."
"Chúng ta phải gặp Thiên Vỹ Yêu Vương một chút."
"Vâng ạ." Yêu Thố ngay lập tức nhảy ra mà mở cửa.
"Hoàng Hầu và Hoàng Cẩu sao rồi ?"
"Mọi chuyện xảy ra trong Lãnh Địa Chiến không ảnh hưởng gì tới họ ở ngoài đời thực nên không sao cả ạ." Yêu Thố trả lời.
"Vậy thì tốt." Nàng gật đầu.
Thiên Vỹ Yêu Vương có chút lo lắng.
Do Euriayaz sử dụng khả năng kì lạ đó, không chắc chắn là Hoàng Hầu và Hoàng Cẩu không bị ảnh hưởng gì.
Có vẻ như Euriayaz thật sự tránh không sử dụng khả năng c·ái c·hết lãng quên kì dị đó lên người bản địa.
"Euriayaz..."
"Chúng ta phải tìm hiểu thêm về cô ta."
Thiên Vỹ Yêu Vương cảm thấy có thể nói chuyện với người này.
.
.
.
Ninh Nhật tức giận, nhìn sang Hắc Y Thiên Ma.
"Bà già ! Ngươi nhất định để nàng đi vào đường c·hết !?"
"Ta cũng sẽ tham dự, và dù ta có khuyên thế nào, nàng ta cũng nhất quyết phải đi." Hắc Y Thiên Ma lắc đầu.
Thiên Vỹ Yêu Vương lạnh lùng nhìn hắn.
"Ninh...Không."
"Minh Nhật."
"Xin ngươi hiểu cho."
"Không phải lúc nào ta cũng có thể có được lựa chọn mà ta muốn."
"Cảm ơn ngươi đã quan tâm ta."
"Tạm biệt."
Thiên Vỹ Yêu Vương quay người mà bước đi.
.
.
.
"Hắc Y Thiên Ma, ta gửi lời mời kết bạn rồi, ta sẽ gửi kế hoạch của Bạch Thú cho cô trên đường về !"
"Ờ...Tạm biệt." Nàng ta vẫy tay.
Sau đó nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương đang nấp tại cửa ra vào đại điện.
"Con bé này..."
Nàng thở dài.
Thiên Vỹ Yêu Vương im lặng, ở sau cánh cửa vào đại điện.
"..."
"Yêu Thố."
"Vâng ạ !" Yêu Thố nhảy phóc ra từ bên trong các lớp áo của Thiên Vỹ Yêu Vương.
"...Đi về thôi."
"Lấy cho ta một bầu rượu."
"Ta muốn uống một chút rượu."
Ngay sau đó, thân thể Thiên Vỹ Yêu Vương đã hóa thành dòng nước mà chảy đi mất.
.
.
.
"Ninh Nhật đại nhân ! Ngài đi đâu vậy !?"
Tố Hinh vội vã đi theo Ninh Nhật ra khỏi nhà.
"...Ta phải đi ngay ! Nếu không Thiên Vỹ Yêu Vương nhất định sẽ gặp nguy !"
Tố Hinh im lặng, tay nắm chặt tay áo Ninh Nhật.
"Ninh Nhật..."
"Vị Thiên Vỹ Yêu Vương đó... Quan trọng với ngài như vậy sao ?"
Ninh Nhật quay người, im lặng mà nhìn Tố Hinh.
"..."
Hắn không biết nên nói gì.
"Phải."
Tố Hinh trông có chút buồn bã, tay vẫn nắm chặt tay áo hắn.
"Tố Hinh có thể hỏi...Tại sao không ?"
"Vị Thiên Vỹ Yêu Vương kia là gì đối với ngài...?"
Ninh Nhật có chút ngây người.
Tố Hinh đây... Là đang ghen sao ?
Ăn dấm ?
"Tố Hinh..."
"Người đó..."
"...Là bạn của ta."
Tố Hinh nhìn Ninh Nhật.
Ánh mắt của hắn lúc này vô cùng kiên định.
Như thể dù Tố Hinh có khuyên bảo thế nào, hôm nay hắn cũng nhất định phải đi.
"Vậy được."
"Tố Hinh cũng sẽ giúp ngài."