Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 343: Maid Cafe




Chương 343: Maid Cafe

"Ánh Thư xong rồi !" Một giọng nói vang lên trong khi đang đi bộ ra.

Tay vẫy vẫy hai người Vô Nhất và Diệp Vũ.

"Hửm ? Đồ nữ sinh ?" Vô Nhất nhìn sang.

Trong khi đó thì mặt Diệp Vũ có chút ửng đỏ khi nhìn nàng.

Gương mặt có phần ngơ ngác.

"...Thằng simp này." Vô Nhất liếc nhìn cậu ta.

Đồng phục nữ sinh, nhưng là trung học cơ sở.

Váy dài tới đầu, áo trắng dài tay.

Có một chiếc nơ ca rô trên cổ.

Phù hiệu sao rơi trên tay áo.

Đồng phục của Học Viện Starfall.

Một ngôi trường danh giá và nổi tiếng bởi việc con nhà giàu theo học.

"Do ở bệnh viện lâu quá không đi đâu nên cũng không có mang theo đồ gì mặc ngoài đồng phục cũ á." Ánh Thư kéo kéo áo.

"Tiểu thư, nếu cô muốn tôi sẽ cho ngươi mua ngay trang phục mới cho cô." Tài xế của xe, một người nữ lên tiếng.

"Không sao đâu, vậy lại để mọi người chờ nữa, con mặc vậy được rồi." Nàng mỉm cười.

"Được rồi, vậy thì đi thôi." Vô Nhất gật đầu mà tiến đến xe.

Một người mặc vest đen khác đã mở cửa cho họ.

"Diệp Vũ, cởi giày ra đi, dơ xe này đền không nổi đâu...!"

"Gì chứ ! Ông cứ nói quá !" Diệp Vũ càu nhàu.

"Mẹ nó ! Không đùa đâu ! Cởi ra."

Hai người kia cứ láo nháo trong khi Ánh Thư đã chui tọt vô trong xe thấy cảnh đó thì che miệng bật cười.

"Không sao đâu mà, hai người cứ tự nhiên đi !"

Cứ như vậy, suốt chặng đường ba người đều tán gẫu với nhau.

Chủ yếu là về Nhất Thế.

Người nữ tài xế của xe nhìn bọn họ, không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng chung quy cũng là mỉm cười.

Lâu lắm rồi không thấy tiểu thư vui vẻ như vậy.

.

.

.

"Đại ca à ... Em tưởng đại ca nói đây là quán cà phê mèo...?"

"Mèo đâu ?"

Diệp Vũ nghệch mặt.

Trong khi đó Vô Nhất cũng gãi gãi cằm.

"...Anh mày cũng nghĩ vậy mà."

Ừ thì có mèo.



Nhưng mà là maid tai mèo.

Đây không phải là cà phê mèo.

Đây là Maid Cafe !?

"Đại ca... Đây là lần đầu của em..."

"Đừng có nói mấy câu dễ hiểu nhầm vậy, cũng là lần đầu anh mày đến maid cafe mà !"

"Oa... Mấy chị ý mặc đồ xinh ghê !"

Mắt Ánh Thư long lanh nhìn những người trong cửa tiệm.

Phục vụ mặc đồng phục maid với váy ngắn, nhiều nơ cùng tông màu đen trắng.

Đặc biệt những bộ váy này được làm bằng chất liệu đặc biệt.

Cơ bản nó như là vải LED vậy.

Có thể tùy ý mà đổi màu theo yêu cầu của khách.

Ai cũng trông xinh xắn cả.

"Meo ~ ! Chào mừng chủ nhân đến với quán Mèo Fubuki của tụi em ạ !"

"A...Cảm ơn." Diệp Vũ sượng sượng mà bước vào.

"Chị xinh quá !" Ánh Thư vui vẻ mà khen chị nhân viên.

"Haha~ Cảm ơn nữ chủ nhân đã khen !" Cô hầu gái tai mèo đang mời họ vào niềm nở mà mời cả ba người vào.

"Y Sương thật sự mời mình đến đây uống sao..." Diệp Vũ nhìn những hầu gái với chiếc váy ngắn khoe rõ cặp đùi trắng nón đeo tất chân kia, không khỏi ngại ngùng.

"Ngại cái gì, cũng bổ mắt mà." Vô Nhất bật cười.

Bên trong quán khá rộng, được trang trí vô cùng xinh xắn.

Trông như lạc vào một tòa lâu đài quý tộc.

Muỗng nĩa bằng bạc.

Tường treo vô số khung tranh cổ, cùng những bức tranh sơn dầu.

Thậm chí tivi cũng được đặt trên tường, có một tấm khung tranh xung quanh viền.

"Nơi đây nhìn sang thật ấy chứ..."

Những bàn ăn của khách tại đây cũng không phải là kiểu Omurice với tương cà xịt thành hình trái tim thường thấy.

Mà là trứng cá tầm, tôm hùm, nấm truffle...?

"Cứ như đi nhà hàng 5 sao." Vô Nhất cảm thán.

"Ồ, có cả tiệm net nữa à?" Diệp Vũ nhìn vào bảng giới thiệu của tiệm.

Tầng 1-2 là quán ăn.

Tầng 3-4-5 là tiệm net với các buồng máy để đăng nhập Nhất Thế.

"Ồ. Chắc là Y Sương chơi game ở tầng trên." Vô Nhất nhìn theo.

Nghe bảo là anh của Y Sương là chủ quán cà phê này.

Vậy chắc là Y Sương được xài buồng máy free nhỉ.

"Chủ nhân có đặt trước không ạ?" Người nhân viên hầu gái kia cúi đầu hỏi.

"Có, tôi được Y Sương mời đến. Ban đầu là buổi chiều nhưng tôi có việc nên đổi hẹn sang sáng."



"Ồ...? Y Sương mời sao ? Vậy mọi người là...!"

Người hầu kia sáng mắt lên, vô cùng hào hứng.

Vài nhân viên khác nghe thấy cái tên, cũng không khỏi nhìn sang.

"Oa...! Mọi người là người của Đan Nguyệt Bang sao !?"

Nhiều nhân viên đang không bận với khách đều chạy tới.

"Oa... Ngoài đời trông cũng được đó chứ !"

"Vậy cô bé dễ thương này hẳn là cô gái b·ắn h·ạ Y Sương nhà chúng ta rồi !"

Mọi người cười xòa mà bu vào.

"Ây...!" Diệp Vũ ngại ngùng khi bị vô số nhân viên xinh đẹp mặc trang phục hầu gái vây quanh.

Ánh Thư thì vui vẻ chào các chị nhân viên, nhưng có thể thấy rõ nàng cũng đang ngại vì quá đông người.

"Nào nào mọi người ! Để họ đi gặp Y Sương nữa !"

Người hầu gái họ gặp từ đầu vỗ vỗ tay ra hiệu mọi người tản ra.

"Mọi người đi theo tôi nhé."

Sau đó nàng ta cúi đầu, bấm thanh máy mà mời mọi người vào.

.

.

.

Tầng 5.

Vô số buồng máy được đặt ngay ngắn khắp trong tòa nhà.

Toàn bộ đều là buồng máy đời mới, giá thành rất cao.

"Ồ... Xịn thật."

"Y Sương chắc là đang trong buồng máy, để tôi gọi cô ấy. Mọi người cứ ở đây nhé." Người hầu kia mỉm cười mà rời đi.

Cả lũ cùng cúi đầu cảm ơn trước khi chị hầu gái kia rời đi.

"Chỗ này nhiều buồng máy ghê ~!"

Ánh Thư ngay lập tức lon ton đi quanh.

"Này Ánh Thư ! Cẩn thận kẻo lạc."

Diệp Vũ cũng vội đi theo phòng hờ nàng lạc.

Hắn thật sự coi Ánh Thư như em gái mình rồi.

Trong khi đó thì Vô Nhất nhìn quanh nơi đây.

"Cũng không tệ, lỡ buồng máy ở nhà hư thì chắc mình sẽ ra đây."

Cậu khoanh tay nhìn lên các bức tường

Lúc này mới để ý được điều gì đó bất thường.

Những tấm poster trên màn hình ảo treo trên tường ngoài quảng cáo của các tựa game nổi tiếng.

Còn có hình ảnh một hầu gái đeo tai mèo, nhưng khuôn mặt lại không cười.

Người nữ rất có nét.



Mái tóc đen dài bồng bềnh, rất hợp với bộ đồ maid cô đang mặc.

Thêm tí trang điểm càng làm gương mặt thêm xinh đẹp.

Khoan đã...

Gương mặt này...

Quen quen...?

...Là Y Sương.

"Xin lõi đã để anh đợi."

Vô Nhất đổ mồ hôi.

Quay ra đằng sau.

A...?

Đúng thật là người trên tấm poster.

Y Sương. Cùng trang phục maid.

Lạ kì ? Chỉ thay đổi kiểu tóc thôi mà sao như thay luôn cái đầu vậy !?

Y Sương trong trò chơi thì nhìn ngự tỷ, khiến bao cô gái phải đổ !

Y Sương hiện tại trước mặt Vô Nhất cùng phấn son trang điểm và trang phục hầu gái... Lại trông vô cùng dễ thương !?

Con mẹ nó ? Thu hút mọi giới ?

"...Cậu thật là Y Sương à ?"

Y Sương bắt đầu làm dáng, mặc cho gương mặt vẫn lạnh lùng.

"Phải nha, meo ~!" Y Sương giơ hai tay đang đeo găng mèo lên làm dáng.

"Chủ nhân quên Y Sương rồi sao ~!?'

Vẫn gương mặt lạnh lùng ấy.

Ựa.

Vô Nhất có chút đỏ mặt, nhưng ngay sau đó tự ngừng mình lại.

Ngươi bị người này cho ăn hành không ít ở Lãnh Địa Chiến đâu.

Y Sương dù không cười, nhưng gương mặt như đã thỏa mãn vì chọc ghẹo hắn.

"Sắp tới giờ làm thêm của tôi nên tôi mặc sẵn trang phục thôi."

"Có vài bộ đồ tôi muốn mua mà giá hơi đắt."

"Vậy sao...?" Vô Nhất vẫn còn hơi đỏ mặt.

"Cậu bảo là Diệp Vũ và cô gái đã b·ắn h·ạ tôi cũng đến mà nhỉ ? Họ đâu rồi ?" Y Sương nghiêng đầu hai bên mà nhìn.

"Đi quanh quanh rồi, cùng đi kiếm họ đi."

"Được."

Y Sương nắm tay Vô Nhất mà kéo đi.

"Chủ nhân, đi thôi."

Hở ?

"Này...! Sao cô lại !?"

"Luật lệ của quán, hầu gái khi dắt một chủ nhân thì phải dắt tay họ."

"Nào !?"