Chương 342: Mặt Nạ
"Hô...!"
Vô Nhất ngồi bật dậy.
Tối qua...
Ngủ ngon thật đấy ?
Người hắn sảng khoái hẳn ra.
Hiếm lắm mới có một giấc dậy chuẩn như vậy, không mệt mỏi, không nhức đầu gì cả.
Đặc biệt là sau cơn ác mộng hôm qua...
Vô Nhất mở điện thoại ra.
6h sáng.
Giờ ra bệnh viện là vừa.
Hắn cần tráo lại với Diệp Vũ để làm thủ tục xuất viện.
Sau đó thì...
Quán cà phê nhỉ ?
Vô Nhất bắt đầu tìm kiếm thử cái tên quán.
"Quán Cà Phê Mèo Fubuki...?"
Nghe có vẻ wibu.
Theo tên thì chắc là dạng quán cà phê mà có toàn mèo là mèo trong trỏng nhỉ ?
Nghe cũng hay đó.
.
.
.
"Được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng thức đêm và ăn uống đầy đủ nhé."
Đại Kiệt ký tên vào thủ tục của Vô Nhất.
"Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ." Hắn nhẹ cúi đầu.
Phù.
Trót lọt.
"À mà..."
"Lần sau đừng có trốn như thế nữa nhé. Có lần sau thì tôi không châm chước cậu là người quen của Quý Mộng đâu." Đại Kiệt bật cười.
"A..." Vô Nhất đổ mồ hôi.
Không. Bị lộ rồi.
"Lần sau cũng đừng làm lộ như vậy."
Đại Kiệt mở màn hình máy tính bảng của anh ta lên.
Sau đó mở video.
Vô Nhất đang đánh nhau vô cùng nhiệt huyết tại Lãnh Địa Chiến.
Đại Kiệt kéo qua giao diện mạng bệnh viện.
"Không có ID nào của cậu truy cập từ bệnh viện cả."
ID người dùng trò chơi ở thời đại này đều gắn kết
"A...!" Mồ hôi bây giờ đã như suối.
"Lần này thì sức khỏe cậu vẫn ổn, nhưng nếu có lần sau thì tôi sẽ báo cáo ngay khi tôi phát hiện đấy."
Lời nói của Đại Kiệt rõ ràng là h·ăm d·ọa.
Chiếc kính, mái tóc gọn gàng, vẻ mặt thư sinh điển trai.
Đôi mắt hí nhẹ.
Càng làm anh ta trông thêm nham hiểm.
Nhưng mà...
Ừm...
Kiểu mắt hí lúc tức giận này...
Sao giống anh Quý Mộng thế nhỉ...!?
"Vâng ạ ! Xin lỗi bác sĩ !"
Hắn tự giác mà cúi đầu tạ lỗi.
"Thôi thôi, đi đi." Đại Kiệt bật cười.
"Gửi lời chào đến Quý Mộng nhé."
"Vâng ạ...!" Vô Nhất vội chào Đại Kiệt mà rời đi.
Đại Kiệt xoay xoay cây bút trên tay mà nhìn đống giấy trên bàn.
Cầm lên mà xem.
"Vô Nhất..."
"Não bộ của cậu... thật kỳ lạ."
Kết quả kiểm tra sức khỏe khá ổn.
Nhưng phần não bộ có nhiều thứ khiến Đại Kiệt cảm thấy kì lạ.
Sóng não lúc cậu ta ngủ...
Rất khác thường.
Như thể cậu ta vẫn còn thức vậy...?
.
.
.
Vô Nhất quay về phòng bệnh để gọi Diệp Vũ đi.
Bất chợt mà nghe tiếng từ ngoài hành lang.
"Ánh Thư muốn đi !" Nàng bụm má.
"Nhưng mà không được phụ huynh xin phép thì cậu đâu có được rời viện đâu !" Diệp Vũ bên cạnh đang cố giải thích.
"Yo, Ánh Thư không xin phụ huynh đi được à ?" Vô Nhất giơ tay chào.
"Không liên lạc được với mẹ Ánh Thư. Có vẻ là mẹ cậu ấy đang bận." Diệp Vũ ôm mặt mà thở dài.
"Không sao mà ! Cho Ánh Thư đi !" Nàng tiếp tục bụm má mà giãy.
Vô Nhất gãi gãi đầu.
Có nên hỏi xin Đại Kiệt không...?
Ngay sau đó hắn nhớ lại gương mặt của Đại Kiệt cùng nụ cười nham hiểm.
Không không. Không ổn.
"Đen nhỉ... Chắc Ánh Thư phải ở lại rồi."
Diệp Vũ gãi gãi đầu khó xử.
"Cứ đi đi." Một giọng nói quen thuộc cất lên.
"Hơ...Đạp Tuyết?"
Đạp Tuyết từ phòng bên bước ra.
"Chào." Đạp Tuyết vẫy vẫy tay.
Diệp Vũ có kể cho Vô Nhất về việc Đạp Tuyết ở phòng bên.
"Ý cậu là sao?" Vô Nhất hỏi.
Đạp Tuyết tựa lưng vào tường.
"Giờ các cậu ra cổng bệnh viện là lập tức gặp được người để xin phép thôi."
"Hả ? Cậu càng nói tôi càng không hiểu nha?" Diệp Vũ nheo mắt.
Đạp Tuyết thở dài, chỉ vào Ánh Thư.
"Mấy cậu không biết người này là ai luôn à ?"
"Tiểu thư của tập đoàn Vạn Lý."
"Cậu nghĩ không có bảo vệ gì luôn ở bên cạnh sao?"
"Tự ý mang cô ấy tới cổng là đủ để bị phụ huynh cổ để mắt tới rồi cần gì gọi."
"Hể...? Tiểu thư...!?" Vô Nhất bất ngờ.
Vô Nhất mở to mắt vì ngạc nhiên.
Ánh Thư thì im lặng, trông có chút khó chịu...
Tất nhiên là Đạp Tuyết cũng nhìn ra.
"Nhưng như vậy không phải là sẽ làm phụ huynh của Ánh Thư không có thiện cảm sao ? Xin đi được sợ là còn khó hơn."
"Vậy thì hai cậu ra tìm bảo vệ của cô ấy rồi nói trước đi. Không khó tìm đâu."
"Vest đen, kính đen, đeo tai nghe liên lạc."
"Hình ảnh tiêu chuẩn trong mấy bộ phim luôn đấy."
"Ồ..." Diệp Vũ gật gật đầu.
"Vậy tôi chạy ra xin phép nhé ?"
Ánh Thư có chút im lặng, nhưng cuối cùng gật đầu.
"Dạ..."
"Cậu đi luôn đi, một tên chưa đủ vị thành niên đi xin phép một mình kiểu nào cũng bị từ chối thôi." Đạp Tuyết vỗ vai Vô Nhất.
"À...Cũng đúng. Được rồi." Vô Nhất đi theo.
"Cảm ơn nhé !" Vô Nhất vừa chạy theo Diệp Vũ vừa vẫy tay cảm ơn.
Chỉ giây lát là đã không thấy bóng họ ở hành lang bệnh viện nữa.
Ánh Thư lúc này vẫn im lặng.
Đạp Tuyết lấy một viên kẹo còn thừa từ lúc Diệp Vũ cho mà ném qua cho Ánh Thư.
Nàng giật mình mà chụp lấy.
"Đừng có lo, mấy tên ngố này dù có biết cũng không hại gì cô đâu."
"Ăn viên kẹo lấy lại bình tĩnh đi."
Đạp Tuyết quay người mà bước về phòng.
"Anh.."
"Anh đã biết bao nhiêu rồi."
Ánh Thư lên tiếng.
Đạp Tuyết ngừng bước, quay sang mà nhìn nàng.
"...Cũng kha khá."
Nàng im lặng.
Nhẹ cúi đầu.
"...Xin đừng nói cho Diệp Vũ biết."
Đạp Tuyết vẫn bình thản.
"Tôi cũng không có ý định nói gì đâu, việc riêng của hai người mà."
"...Cảm ơn." Ánh Thư rụt rè đáp.
"Nhưng tôi cũng có chút lời khuyên."
"Nếu thời điểm thích hợp, cô nên tự nói cho cậu ta biết đi."
"Bí mật không giúp phát triển mối quan hệ đâu."
"A...Mối quan hệ...!?" Gương mặt của nàng đỏ bừng.
"Thôi nói nhảm đủ rồi, tôi đi nghỉ đây."
"À mà."
"Giả vờ như vậy cũng không tốt đâu."
Ánh Thư bất ngờ.
Lập tức gương mặt của nàng nghiêm trọng hơn hẳn.
Mất đi vẻ vui tươi thường ngày.
"...Sao anh biết ?"
"Nhận ra đồng loại thôi." Đạp Tuyết mỉm cười.
Gương mặt của hắn cũng nghiêm túc hơn trước.
"Một kẻ mang mặt nạ nhận biết được kẻ khác đang mang mặt nạ, cũng bình thường mà ?"
Nói xong, hắn bước chân về phòng.
Để lại Ánh Thư cùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn rời đi.
Một lúc sau, bọn Vô Nhất và Diệp Vũ đã quay trở về.
"Ánh Thư ! Xin được rồi nè !"
"Yay !"
Nàng quay lại nhìn họ, nở một nụ cười tươi.
Như thể cuộc trò chuyện của họ chưa hề xảy ra.
.
.
.
"Ê vậy giờ sao ông anh, tống 3 đi hả ?" Diệp Vũ nhìn Vô Nhất.
"Công an không tuýt còi tao làm con mày luôn." Vô Nhất bật cười.
"Vậy sao ông không xài xe sang đây !"
"Vào bệnh viện sẽ kiểm tra số xe là của ai mà ! Tự nhiên thấy bệnh nhân đi vào lại họ không nghi ngờ à ?"
"Ầy !"
Hai người đang bàn tán xôm tụ ở ngoài.
Chờ Ánh Thư thay đồ.
Vô Nhất vẫn hơi bất ngờ vì lời ban nãy Đạp Tuyết nói.
Tiểu thư tập đoàn Vạn Lý...?
Đùa.
Tập đoàn đó lớn không tưởng được đâu.
Nghe đâu là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn của Lâm Nương nữa cơ.
Vô Nhất nhìn sang Diệp Vũ.
"Diệp Vũ... Nhớ đừng có làm Ánh Thư giận."
"Hể ? Ông anh nói nhảm gì vậy ?"
Tên ngố này mà làm Ánh Thư tức giận, không biết có bị m·ất t·ích luôn không nữa.
"Hai cậu không cần phải lo về việc đi lại đâu." Người bảo vệ mặc áo vest đen đang đứng ở cửa lên tiếng.
"Chúng tôi có xe đưa rước riêng cho tiểu thư."
Người bảo vệ kia bấm một nút trên điện thoại của anh ta.
"Ô Ô ...!"
Ngay lập tức từ trên cao, một chiếc xe hơi bay đã hạ cánh xuống.
"...Roll Royce Icarus !?"