Chương 335: Uy
...
Euriayaz.
Không biết nói gì.
...?
Vị thần khổng lồ này...
Kích cỡ to lớn không tưởng này.
...Là con của Ngọc Hoàng ?
"Phải nói đó Euriayaz... Tài chọn mặt gửi vàng của cô đỉnh thật..."
Ban nãy hắn nghe tên Ngọc Hoàng, cũng mém không thể tin được.
Tâm trạng nàng đang vô cùng bối rối.
Người ta là cố tình trèo cao.
Ta hoàn toàn chỉ là vô tình.
Lại trèo lên cái đỉnh cao nhất.
Ngươi có tin không ?
Hình dáng khổng lồ này...
Euriayaz không dám tra dò thần tính.
Nàng sợ chỉ cần tra dò thôi cũng đủ g·iết c·hết nàng ngay tức khắc...!
Đẳng cấp này... Trong thang đo nhận thức của Nhất Thế... Hoàn toàn đè nát.
Quảng Cung Công Chúa đây thực lực nếu so là của một người thường, thì thần trong Nhất Thế chỉ như một con kiến !
Không...Có khi 1 con kiến, vẫn còn là quá đề cao !
Quả thật Euriayaz chỉ có thể ngơ ngác đứng đó mà nhìn.
]- Euriayaz... -[
"A...! Vâng ? Xin lỗi đã làm phiền ngài...?"
Nàng giật mình mà bấc giác đứng thẳng người lại.
Chiếc mặt nạ kia khiến họ không thể nhìn thấy cảm xúc của Quảng Cung Công Chúa.
]- Không cần như vậy. -[
Quảng Cung Công Chúa nhẹ đưa tay ra.
Hái từ bầu trời trắng xóa ra rả một đóa hoa.
Nàng nhẹ đẩy bông hoa đến chỗ Euriayaz.
Kích cỡ bông hoa càng đến gần họ, càng nhỏ lại.
Ban đầu kích thước bông hoa có thể to bằng cả một đất nước.
Nhưng khi bay đến bên tay Euriayaz, nó đã chỉ còn kích thước nhỏ gọn trong lòng bàn tay.
Đóa hoa này... thực sự không thể nhìn rõ nó là gì.
Mỗi một giây, nó lại thay đổi hình dạng.
Lúc thì giống hoa hồng.
Khi thì như hoa cúc.
Phút chốc lại biến đổi thành bỉ ngạn.
Cứ như vậy, mỗi vài giây, cánh hoa lại hợp, lại tan, hóa thành một loài hoa khác.
]- Hiếm thấy có người đến thăm, ta cũng không phiền. -[
]- Lần đầu gặp mặt, tặng người một đóa hoa. -[
"A...Cảm ơn..."
Hiện trường vô cùng lúng túng.
Ngạo Thiên nhìn hai người.
Cũng phải.
Bối rối thật.
Khác gì mẹ kế con chồng ?
"E hèm... Tôi xin mạn phép được lên tiếng." Hắn giơ tay lên.
]- Ngươi cứ nói. -[
"Theo tôi được biết, người là Quảng Cung Công Chúa, con của Ngọc Hoàng, còn được gọi là Địa Mẫu ?"
]- Có thể gọi ta như vậy. -[
]- Tuy nhiên, nếu có gọi, hãy cứ gọi ta là Quảng Cung Công Chúa.-[
]- Vì cái tên Địa Mẫu, Mẫu Địa Phủ, không phải chỉ một mình ta được gọi như vậy. Rất dễ nhầm lẫn. -[
]- Hai người... Tại sao lại đến đây ? -[
Quảng Cung Công Chúa kỳ thực lúc này cũng vô cùng tò mò hai người tìm nàng có việc gì.
Euriayaz... Theo nàng biết, hoàn toàn không thuộc về thế giới mà nàng cai quản Địa Ngục.
Còn người kia...
Rất kì lạ.
Linh hồn của hắn, rõ ràng là của người phàm.
Thế nhưng lại có vết tích của một vị thần từ thế giới khác trên người.
Và...
Phong thái của người này...
Vô cùng quái lạ.
Bước xuống địa ngục nhưng trong lòng không có một chút sợ hãi.
Thậm chí là thảnh thơi.
Như thể người này chỉ đang dạo chơi vậy.
Nàng không cảm nhận được một chút thần tính nào trên người Ngạo Thiên.
Đây đích thực chỉ là người phàm, thậm chí không phải là Hóa Thân.
Ngạo Thiên thời điểm này, thì vô cùng hào hứng.
Hắn cảm giác như tìm ra một Easter Egg trong trò chơi vậy.
Vô cùng hí hửng mà khám phá nó.
Ai ngờ được chơi một trò chơi về dị giới, lại mò về được tới thần linh của thế giới mình ?
Đây là bản cập nhật sau này mà DMG đang chuẩn bị sao ?
Hắn thật sự đang vô cùng hứng khởi.
Hứng khởi đến mức Euriayaz cũng bối rối.
Tại sao người này lại vui vẻ khi xuống địa ngục như vậy...?
Mắt Ngạo Thiên như sáng lên.
Thú vị !
Hết sức thú vị !
Hắn thật sự muốn còn biết thêm !
Thế nhưng, ngay sau đó.
Một thông báo hệ thống hiện lên.
【Đây là khu vực nằm trong bản cập nhật, xin hãy cân nhắc lời nói và câu hỏi. Nếu người chơi biết quá nhiều thông tin bảo mật, hệ thống phải xóa bỏ tài khoản người chơi.】
Bà mẹ.
Ngay lập tức hắn đã tụt hứng.
"...Cũng không có gì nhiều."
"Nói thật, một phần là do vô tình bị hút vào Địa Ngục thôi."
Ngạo Thiên bắt đầu kể lại việc đã xảy ra.
"Đã xuống đây, cách tốt nhất để không kẹt ở đây, ta vẫn nghĩ tốt nhất là tìm người có quyền ở đây."
Ngạo Thiên cười mà nhìn sang Euriayaz.
"Ta...Ta còn không biết...!"
Euriayaz vẫn cảm thấy vô cùng ngộp.
Ai ngờ bởi vì lần đi Vực Ngoại Thiên ấy.
Nàng lại bắt quàng làm họ với những vị Thần cỡ này đâu !?
]- Ra vậy. -[
]- Ta còn nghĩ cha ta có việc gì muốn nhờ hai người gửi lời. -[
]- Vậy bây giờ ta có thể giúp gì cho hai người ? -[
Ngạo Thiên gãi gãi đầu.
"Có lẽ hiện tại... Chúng tôi chỉ cần được trở về thôi."
Dự định hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, lại bị DMG cấm cản rồi.
]- Được... Nếu chỉ có vậy, ta sẽ cho ngươi dẫn đường cho hai người về... -[
Quả thật ngoài đầu thai, không dễ để rời khỏi Địa Ngục.
"Kh...Khoan đã !" Euriayaz lên tiếng.
Có chút ngập ngừng.
"Ngọc Hoàng... Có cách nào để tôi gặp lại người ấy không ?"
Quảng Cung Công Chúa nhìn Euriayaz.
]- Ông Trời... Không phải là người dễ gặp. -[
]- Đặc biệt là khởi điểm hiện tại, khi ông ta đang du ngoạn đó đây khắp nơi. -[
]- ...Và có qua không biết bao nhiêu nữ nhân. -[
Euriayaz giật mình.
Quảng Cung Công Chúa... Đang nói khéo nàng sao ?
"Xin lỗi..." Euriayaz cúi đầu.
"Ta thật không biết Ngọc Hoàng đã từng có con hay đã cưới ai... Cuộc gặp gỡ đó vẫn là rất tình cờ."
"Nếu biết, chuyện gì ta cũng không làm."
]- ...Ta không có ý trách gì người đâu, đừng như vậy. -[
]- Nếu có dịp gặp ông ta, ta sẽ bả ông ta ghé thăm người. -[
"A... Cảm ơn ngài."
Quảng Cung Công Chúa nghiêng đầu.
]- Người thật sự không nghĩ được xưng hô với ta sao cho đúng nhỉ ? -[
"...Đúng vậy." Euriayaz có chút đỏ mặt.
Luận cái gì thì con gái của Ngọc Hoàng đều có vai vế quá cao.
Một Tử Thần cỏn con sao dám đem so với chủ nhân của cõi Địa Phủ ?
]- Ta hiểu được. -[
]- Đừng quá sợ hãi. Ta cũng không thù ghét gì người. -[
]- Cũng đừng quá tự ti về bản thân. -[
]- Cha ta dù qua lại với nhiều nữ nhân, cũng không bao giờ cùng lúc ở bên nhiều người. -[
]- Ông ấy lựa chọn ai, cũng là việc của ông ấy. -[
]- Người không có lỗi lầm gì với ta cả. -[
Ngạo Thiên lúc này đang ráng nhớ lại.
Ờ thì... Lắm người được gọi là con của Ngọc Hoàng thật.
Euriayaz vẫn có chút ngại ngùng, nhưng vẫn cúi đầu cảm tạ.
]- Đã đến đây một chuyến, không có chút quà gì cho hai người thì cũng không phải. -[
Quảng Cung Công Chúa đưa tay ra.
Khoảng cách của bọn họ như áp sát lại gần với Quảng Thượng Công Chúa.
Thoáng chốc, chiếc mặt nạ kia đã sát bên họ.
Một ánh sáng lóe lên từ chiếc mặt nạ.
Sau đó là một khối hắc ám hiện ra trước mặt họ.
Mang hình dáng của một nữ nhân.
Nhưng không thể trông rõ hình thù.
Mặt đeo chiếc mặt nạ y hệt chiếc mặt nạ khổng lồ đằng sau.
Kích cỡ cũng chỉ ngang bằng họ mà đứng cạnh.
]- Thứ lỗi cho ta không thể cho hai người thấy chân diện. -[
]- Ta sinh ra đã xấu xí, thối rữa. Không phải là hình ảnh đẹp gì. Chỉ có thể đeo chiếc mặt nạ này che đi. -[
Quảng Cung Công Chúa giương tay ra trước mặt Euriayaz.
"Xin hãy nhận lấy, một món quà từ Địa Phủ."
Một luồng khí kỳ lạ từ bàn tay nàng tràn ra.
Tuôn vào thân thể Euriayaz.
A...!?
"Đây là...Thần tính !?"
Euriayaz hoảng hốt.
"Không...Đừng...!"
Nàng sợ hãi.
Thần tính quá đậm đặc.
Quá cường đại !
Thân thể nàng tuyệt đối không chịu nổi sức mạnh kinh khủng này.
]- Đừng lo. Tuyệt đối sẽ không gây hại gì cho người. -[
]- Còn ngươi... Ta không thể trao thần tính cho ngươi được. -[
Trao Thần Tính cho người phàm có thể gây ra quá nhiều rắc rối.
]- Hãy nhận thứ này.-[
Quảng Cung Công Chúa đưa ngón tay ra.
Ấn vào giữa trán Ngạo Thiên.
Thần kinh hắn chấn động.
Trợn to mắt.
Tức thời, thông báo hiện ra.
【Người chơi đã mở khóa chức năng mới.】
【Uy đã được kích hoạt.】