Chương 336: Ba Hồn Bảy Phách
Hô...!
Ngạo Thiên hào hứng.
Chuyến này ít nhất cũng không phải là công toi.
Uy ? Uy trong Uy Danh ?
Nghe ngầu đấy !
"Xin hỏi, thứ Uy này dùng thế nào?"
Quảng Cung Công Chúa đặt tay lên tay của Ngạo Thiên.
Tức thời, một con chim cú con được tạo nên trên tay hắn.
"Xin chào ! Tôi là cú con ! Dùng để chỉ chạy người mới tại Địa Phủ cách dùng Uy !"
"Uy, là sức mạnh chỉ có thể có được tại Địa Phủ."
"Uy là một sức mạnh phi thường có được từ việc tu luyện linh hồn trấn áp vạn vật !"
"Các thể loại tu luyện linh hồn, công kích linh hồn, đều có nguồn gốc là từ Uy !"
"Người tu luyện đến tận cùng của Uy, chỉ cần đứng yên, trời đất cũng sẽ tuân theo !"
"Hàng vạn sinh linh, không phân mạnh yếu, đều quỳ xuống xin tha !"
"Chà. Nghe ngầu thật đấy." Ngạo Thiên xoa xoa cằm.
Nhưng ta vẫn không hiểu dùng nó thế nào.
"Vậy dùng nó thế nào ?"
"Không phải cứ có tay là làm được sao ?" Cú con lắc lắc cái đầu.
Đây là việc hiển nhiên ở Địa Phủ.
Có tay là có thể dùng được Uy.
Ngạo Thiên im lặng...
Giờ nói gì ?
Chẳng lẽ nhận mình ngu ?
"Nó chỉ là hiển nhiên với người thuộc Địa Phủ thôi cú con."
Quảng Cung Công Chúa nhìn thấy hắn như vậy, cũng hiểu được mà giải vây.
Tay vẽ lên không trung thành một chữ.
【威】- Oai ( Uy )
"Chữ Uy này... Còn phải xem ngươi nhìn nhận nó như thế nào."
Nàng phẩy nhẹ tay.
Một chữ khác nổi lên từ chữ kia.
【𫻐】- Sợ ( Úy )
( Tác giả note: Đây là chữ Nôm, không phải chữ Hán nhé )
"Vốn dĩ thứ năng lực này có hai nguồn gốc."
"Nguồn gốc từ nỗi sợ, Úy."
"Nguồn gốc từ sự kính phục, Uy."
"Thế nhưng theo thời gian, vì nét tương đồng của hai loại năng lực, chúng được gộp lại thành một."
"Khả năng của nó, bắt nguồn từ linh hồn."
"Ba hồn và bảy phách, tạo nên một linh hồn."
"...Phụ nữ có nhiều hơn đàn ông hai phách."
"Ba hồn thuộc về dương."
"Bảy phách thuộc về âm."
"Ba hồn thuộc về dương chi phối tinh thần, ý thức, trí tuệ."
"Bảy phách thuộc về âm cai quản cảm xúc và cơ thể."
"...Uy tác động tới Ba hồn. Cần có Bảy Phách để tu luyện."
"Úy tác động tới Bảy phách. Cần có Ba Hồn để tu luyện."
"Khi một linh hồn c·hết đi, Ba hồn sẽ bay xuống Địa Phủ."
"Bảy phách sẽ tiêu tán cùng thân thể."
"Vì thế nên mới có câu nói, Hồn phi phách tán."
"Những yêu ma, những linh hồn thông thường tại Âm Phủ, đều đã mất đi Bảy phách."
"Bởi vì thế, chúng chỉ có thể sử dụng Úy, tạo nên nỗi sợ."
"Tại Âm Phủ, tu luyện Úy cũng phi thường nhanh chóng."
"Thế nhưng ngươi vẫn còn sống... Bảy phách vẫn còn nguyên vẹn."
"Uy của ngươi sẽ bao gồm cả Uy và Úy. Khác với loại Uy của ma quỷ bình thường."
Ngạo Thiên có chút ngạc nhiên.
"...Vậy đây là sức mạnh của Âm Phủ, sức mạnh của yêu ma quỷ quái ?"
Quảng Cung Công Chúa lắc đầu.
"Nói vậy thì không phải. Bởi vì thần linh cũng có Uy."
"Oai và Sợ, đều được gọi chung là Uy."
"Để luyện Uy, ngươi phải luyện Ba Hồn hoặc luyện Bảy Phách."
"Tất nhiên là có thể luyện cả hai nếu muốn, nó không bài xích gì."
"Luyện Ba Hồn, ngươi sẽ được gọi cảnh giới theo số hồn ngươi đã luyện thành."
"Nhất Hồn, Nhị Hồn, Tam Hồn."
"Luyện theo thứ tự hồn bất kì đều được."
"U Tinh, Thai Quang, Sảng Linh."
"Luyện Bảy Phách, ngươi sẽ được gọi cảnh giới theo số phách ngươi đã luyện thành."
"Nhất cho tới Thất Phách."
"Cũng như hồn, luyện theo thứ tự bất kì."
"Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế."
Quảng Cung Công Chúa chỉ vào chú cú con.
"Chú cú con này sẽ giải thích cho ngươi thêm về cách tu luyện."
"Bước đầu sử dụng Uy, ngươi chỉ cần cảm nhận được thân thể mình bành trướng, linh hồn mình phát tán là được."
"Cách thức tu luyện và sử dụng, con cú con này sẽ hỗ trợ ngươi."
Ngạo Thiên lúc này vô cùng hứng thú.
Nghe... Rất ngầu !?
"Đa tạ Quảng Cung Công Chúa."
"Không có gì, chỉ là quà mọn." Nàng gật đầu.
Chú cú con kia nhìn Ngạo Thiên, không nói gì.
"Quà mọn" trong miệng ngài... Sợ là cả thiên hạ đều muốn tranh giành.
Thứ mà đại nhân mở khóa cho Ngạo Thiên, không phải chỉ là Uy...
"À...Còn một tên đi theo hai người đến đây."
"Ta làm gì với hắn đây ?"
Euriayaz và Ngạo Thiên nhìn nhau.
"...Do cô quyết định đi Euriayaz."
Euriayaz suy nghĩ một chút, xong thở dài.
"Vẫn nên cho hắn trở về..."
"Nếu Bạch Thú thấy hắn c·hết, nhất định sẽ cho là ta làm."
"Theo sau đó là rất nhiều phiền phức không đáng có."
Quảng Cung Công Chúa nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu.
"Phiền phức ?"
"Còn có ai có thể làm người phiền phức sao?"
"Haha..." Euriayaz cười gượng.
"Thật. Nếu muốn, ta có thể giúp người."
"Vẫn không nên thì hơn, ta cũng không coi hắn là kẻ thù." Euriayaz lắc đầu.
Với nàng, Bạch Thú vẫn là đồng minh.
"Vậy được." Quảng Cung Công Chúa không hỏi nhiều.
"Ta sẽ tạm thời khiến hắn bị phong bế năng lực, lúc trở ra cũng không thể làm hại gì người."
"Đồng thời, hắn cũng không thể nói gì về việc ở đây."
"Được vậy thì tốt, cảm ơn Quảng Cung Công Chúa rất nhiều."
Euriayaz thở phào.
Mối nguy tạm tan biến.
"Được rồi, ta sẽ cho người dẫn hai người rời khỏi đây, chúc hai người bình an."
Quảng Cung Công Chúa chắp tay cúi đầu.
"A...Xin đừng...!" Euriayaz ngại ngùng.
Nàng vẫn không quen được một nhân vật khủng bố như vậy tôn kính mình.
Quảng Cung Công Chúa nhìn nàng.
"Vậy thân mật hơn thì sao?"
"Được...?" Euriayaz không hiểu lắm, nhưng tốt hơn là một vị như thế này cúi đầu trước mình.
Chỉ một chốc sau, nàng có chút hối hận.
Euriayaz đỏ mặt.
Quảng Cung Công Chúa tiến tới mà ôm lấy nàng.
"Ng...Ng...Ngài làm gì vậy...!?"
Quảng Cung Công Chúa vẫn cứ ôm nàng.
Ấm...
Rất ấm.
"Ôm tạm biệt."
Từ sau chiếc mặt nạ, nàng đang mỉm cười.
.
.
.
Chỉ trong giây lát, hai người họ đã biến mất khỏi Âm Phủ.
Chỉ với một niệm, Quảng Cung Công Chúa đã đem hai người họ rời khỏi đây.
Nàng nhìn hai chữ Uy và Úy vẫn còn lơ lửng trên không trung.
Quảng Cung công chúa thổi nhẹ mà khiến nó tan biến.
"Thế giới đấy... Sắp đón chào nhiều điều mới rồi."
Còn ngươi.
"RÉ ! RÉ !"
Bất chợt mà Sovuil xuất hiện bên cạnh nàng giữa không gian vô định.
"...Bao nhiêu thì đủ nhỉ."
"Không thể dùng quá nhiều... Hắn sẽ c·hết ngay lập tức."
Sovuil vẫn chưa hoàn hồn.
Thoát...Thoát rồi ?
Chỉ nửa giây trước, hắn còn đang bị nung chảy trong chảo dầu.
Bao nhiêu thần tính hắn tích cóp liên tục mà chảy ra khỏi thân thể hắn, mặc cho hắn đau đớn van xin thế nào.
Nửa giây sau, hắn đã xuất hiện tại đây.
Sovuil vừa ngửa mặt lên.
Nhìn thấy nữ nhân đeo mặt nạ.
Đầu óc hắn đã không còn minh mẫn.
Hắn không tra dò gì người trước mặt mình.
Trong tâm trí hắn lúc này chỉ có đoạt lại thần tính.
"Hà...Cầu xin ta đi...! Hà... Cầu xin ta đi...!"
Rễ cây bắt đầu mọc ra từ tay hắn.
Nụ cười lại trở nên man rợ, chiếc đầu cú lắc lắc.
"Cầu xin...?"
Quảng Cung Công Chúa nhìn hắn, chẳng khác gì người điên.
"Khà khà...! C·hết ! C·hết !"
Quặp.
Đầu hắn lập tức xoay hẳn ra đằng sau.
Không.
Chuyện gì vậy ?
Là chiếc đầu cú hắn đang đội trên đầu xoay đi.
Không phải là đầu hắn.
Sovuil cảm thấy khó hiểu.
Sau đó, hắn mới cảm nhận được.
Chiếc đầu Thần Cú đang run run.
Run...?
Run sợ ?
Thần Cú đ·ã c·hết từ rất lâu rồi.
Làm cách nào mà đầu của hắn lại run sợ cho được ?
Sovuil nắm chặt cái đầu cú mà xoay ngược lại.
Nhưng vừa xoay ngược lại, hắn đã hiểu lý do tại sao.
Chiếc mặt nạ đã rơi xuống đất.
Sovuil trợn to mắt, sau đó nước mắt ứa ra.
Hắn ngã quỵ.
Sợ hãi.
"Không...Không...!"
"Tha...! Tha...!"
"Tha cho ta...! Tha cho ta...!"
Toàn thân run rẩy.
Điên dại.
Hắn nhìn vào gương mặt của Quảng Cung Công Chúa.
Tâm trí hắn không nhận thức được là hắn thấy những gì.
Nhưng cũng như cái đầu cú kia.
Mọi nỗi sợ nguyên thủy đều trào dâng.
Hắn không kiểm soát được chính mình.
Các nhánh cây mọc ra từ thân thể hắn.
Xoay ngược mũi nhọn mà đâm vào chính cổ hắn.
Như thể nó đang oán trách hắn.
Tại sao ngươi lại nhìn vào thứ này !?
"Tương truyền, khi một người nhìn thấy Ngoại Thần."
"Thể xác sẽ vụn vỡ, trong khi tâm trí sẽ điên loạn."
"Con người xem cảm xúc ấy là sợ hãi đến c·hết."
"Hoặc kính phục đến vĩnh hằng."
"...Nguồn gốc của Uy."
"Chính là Ngoại Thần."
Quảng Cung Công Chúa nhặt chiếc mặt nạ của mình lên.
"Cha..."
"Người thật sự có quá nhiều nhân tình."
Quảng Cung Công Chúa.
Là con của một vị Cổ Thần, và một vị Ngoại Thần.