Chương 327: Nó Nhớ
Lách tách.
Từng hạt mưa rơi xuống.
Cuốn trôi dần đi bùn đất, máu tươi trên thân thể cô bé.
Neolani vẫn còn nhớ ngày hôm đó.
Nó tưởng... nó đ·ã c·hết rồi.
Một lưỡi kiếm đâm xuyên thân thể.
Nó vẫn còn nghe được những tiếng xì xầm từ hai người phương xa.
Họ nói những thứ nó không hề hiểu.
Đôi mắt dần mất đi ánh sáng.
Thân thể không còn chút sức lực.
Một vũng máu chảy ra từ thân thể cô bé nhỏ tuổi.
"Thần linh ơi..."
"Nếu người thật sự tồn tại..."
"...Xin hãy giúp con."
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất ấy.
Khi mọi thứ như tối đen.
Bỗng đưng, trong đôi mắt của Neolani lại ngập tràn ánh sáng.
Cô bé đứng đối diện với một người phụ nữ mặc một thân đồ đen.
"Ngoan..."
"Không khóc."
"Ta mang con báo thù cho cha mẹ."
Neolani vừa khóc nấc, vừa ngước đầu lên nhìn bóng người cao lớn kia.
"Người là... Tử thần...?"
Vị kia chỉ gật đầu.
"Phải."
"Chẳng còn mấy người xem ta là Tử Thần đâu... Nhưng đúng vậy."
Bàn tay kia nhẹ nhàng xoa gương mặt lấm lem nước mắt của nó.
Nhẹ nhàng mà ôm nó vào lòng.
"Ta là Euriayaz."
"Tử Thần của phương Tây."
"Người mang những con người xứng đáng trở về với luân hồi."
Đứa trẻ sụt sịt khóc.
"Cha mẹ con... Có xứng đáng không ?"
Euriayaz im lặng.
Để hơi ấm của nàng sưởi cho cơ thể lạnh lẽo của cô bé.
"...Họ đều xứng đáng."
Neolani im lặng.
"Con...có thể gặp họ không ?"
Euriayaz xoa đầu cô bé.
"Nếu con chịu giúp ta."
"Ta có cách để con có thể gặp lại họ."
Euriayaz như tự nghĩ về đứa con của chính mình.
"Ta sẽ giúp con lại được mẹ ôm vào lòng."
Nàng nắm cánh tay nhỏ của Neolani.
"Mẹ sẽ lại nâng cánh tay nhỏ của con lên đùa nghịch."
"Mẹ con sẽ lại ôm mặt trời bé bỏng của mẹ đi ngủ."
Neolani nhìn nữ thần.
Bất giác, cô bé ôm chặt lấy Euriayaz.
Nó nhớ cảm giác được ôm vào lòng như thế này.
"...Vâng ạ."
.
.
.
"Tha...Xin hãy tha cho tôi !"
Một lưỡi dao làm bằng pha lê lấp lánh trên tay "Neolani".
Đang cứa vào cổ một tên mặc quân phục, trên thân thể có đầy huy chương.
Không một chút chần chừ.
Là Euriayaz.
Nàng đang điều khiển cơ thể của Neolani.
Thông thường, mỗi khi g·iết người, nàng đều sẽ điều khiển cơ thể của con bé.
Bây giờ còn quá sớm...
.
.
.
"Neolani. Ăn đi."
Con bé lắc lắc đầu.
Tay đang cầm một ổ bánh mì nóng hổi.
Euriayaz vừa sử dụng thân thể của cô bé để chộp lấy một ổ bánh mì trên quầy.
"Không...Khụ...! Không được."
Con bé nói ấp úng.
"Ăn đi ! Ngươi còn nhỏ ! Phải ăn mới có sức khỏe chứ !"
Euriayaz cố gắng thúc giục.
Thế nhưng hai dòng lệ chỉ rơi xuống.
"Cha mẹ...dạy...Không được ă·n c·ắp."
"Ăn cắp...Hư."
Euriayaz không khỏi đau lòng.
"Nhưng nếu con không ăn, con sẽ không có sống được."
"Cha mẹ con sẽ rất buồn đó."
Neolani sụt sịt khóc.
"Neolani...phải ngoan."
"Nếu không...cha mẹ khi gặp lại...sẽ ghét bỏ Neolani."
"Khụ khụ !" Neolani liên tục mà ho.
"Cha mẹ con sẽ không ghét con đâu, tin ta. Ăn đi." Euriayaz cố gắng mà khuyên bảo con bé.
Thế nhưng một đứa trẻ như Neolani, quả thật rất cứng đầu.
Con bé nhìn ổ bánh mì nóng hổi, mắt rưng rưng, nhưng nhất quyết không ăn.
"Con bé cứng đầu này..."
Tình hình hiện tại của Neolani quả thực không tốt.
Con bé ho rất nhiều. Chắc hẳn đã bị bệnh rồi.
Ngủ ở ngoài đường, ăn uống thì nhịn đói hoặc nhặt đồ ăn rơi vãi hoặc moi móc từ thùng rác.
Thế nhưng nhất quyết không t·rộm c·ắp.
Nhất quyết không làm việc sai trái.
"Nữ thần... không sao đâu."
"Ổn cái gì mà ổn!" Euriayaz khó chịu.
Neolani giật mình.
Tiếng nàng quát lên thật sự làm cô bé sợ.
Euriayaz thực sự hận việc mình không thể tác động lên thế giới thật ngoài lúc nhập vào thân thể Neolani.
"Neolani. Con ăn đi."
"Coi như là ta mua thiếu, ngày mai ta lập tức mang tiền đưa cho chủ tiệm."
"Th...Thật sao...?" Cô bé ngơ ngác.
"Thật."
Euriayaz không có ý định lừa cô bé.
Sợ rằng nếu lừa, sau này nó tuyệt thực đến c·hết thật.
Như thế này thì chỉ còn cách nhập vào thân xác con bé, tìm một công việc nào kiếm được chút tiền.
"Đây rồi ! Nó kia kìa !"
Neolani giật mình.
"Không ổn ! Neolani ! Để ta !"
Mưa lập tức rơi xuống.
Mang theo cái lạnh tột cùng.
Euriayaz vội vã mà điều khiển thân thể của Neolani chạy đi.
Họ đang ở Thành Flamme.
Khu vực của Đế Quốc.
Chỉ vài hôm trước, Euriayaz vừa á·m s·át một tên đại tướng.
Vì thế mà Neolani đang bị truy nã rất gắt gao.
Cơ thể của Neolani chỉ vừa mới trở thành Hóa Thân, chưa có một chút tu vi.
Nếu thu hút quá đông người, nhất định là không thể đánh lại.
.
.
.
Tiếng thở hồng hộc.
Đã nhiều ngày rồi.
Họ vẫn đang chui rúc tại thành Flamme.
Để báo thù, vẫn còn một kẻ tại đây họ phải tìm diệt.
Neolani đang ở trên nóc một tòa nhà nhiều tầng.
Cô bé ló cái đầu ra mà nhìn xuống đường phố thành Flamme.
Những đứa trẻ đang chơi đùa.
"..." Cô bé chỉ im lặng mà nhìn.
"Tới giờ ăn cơm rồi ! Không chơi nữa ! Về nào !"
Tiếng một người mẹ vang lên.
"Dạ !"
Ngay sau đó con của người mẹ đó rời khỏi đám bạn mà đi về.
"Đứa nhỏ này, dơ hết cả rồi này !"
Người mẹ bế cậu bé kia lên mà đưa vào nhà.
Tay lấy khăn lau bùn đất lấm lem trên gương mặt nó.
Neolani nhìn cảnh tượng kia, vẫn chỉ im lặng.
"Con nhớ họ sao ?"
Neolani nghe thấy tiếng của Euriayaz.
Chỉ lẳng lặng gật đầu.
"Dạ..."
"Cố gắng lên, ta hứa, con sẽ được ở bên họ." Euriayaz an ủi.
"Ngoan, đừng khóc."
Nàng thật sự muốn giúp đứa trẻ này.
Neolani nhẹ lau nước mắt đã chảy ra từ lúc nào.
"Neolani không có khóc."
"Neolani giỏi lắm."
.
.
.
Neolani trong tiềm thức, khi Euriayaz đang tra khảo Ngạo Thiên.
Nàng vẫn lắng nghe được từng lời.
Thậm chí, nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ khi lại nghe về những người phương xa kia.
Không kiềm được mà trong giây lát lấy đi quyền điều khiển thân thể của Euriayaz.
Người phương xa...!
Các người...!
Đáng c·hết !
.
.
.
"Neolani ! Bình tĩnh đi !"
Euriayaz cố gắng ngăn chặn Neolani.
Tâm Ma ! Đây nhất định là sự hình thành của Tâm Ma !
Từ lúc nó gặp người phương xa, tâm tính nó ngay lập tức biến động.
Từ ngữ đáng lẽ không nên dùng để mô tả một đứa bé.
Tàn nhẫn.
Neolani bởi vì lời nói của Euriayaz, mới khôi phục lại.
"Nữ thần... Con... Con xin lỗi..."
Euriayaz thở dài.
Hai người đang nói chuyện trong tiềm thức.
"Không có gì, ta hiểu mà."
"Tuyệt đối nên giữ bình tĩnh."
.
.
.
.
.
.
"Ta mới dần hiểu ra điều khá là hiển nhiên, nhưng tốn ta nửa đời người để hiểu."
"Rốt cuộc, đều là con người."
"Đều có một cuộc đời."
"Đều có sướng vui, buồn khổ."
"Cuộc đời của ta quan trọng thế nào, cuộc đời của người khác cũng vậy."
"Nhận thức được mọi người đều quan trọng, ngươi mới hiểu được ngươi không phải là kẻ duy nhất quan trọng."
"Vì cái lợi của bản thân mà hại kẻ khác..."
"Không phải là một cuộc đời nên sống."
Những lời nói đó.
Khiến Neolani không khỏi ngạc nhiên.
Đối với cô bé, người phương xa, chính là tàn nhẫn.
Chính là cái ác.
Họ cười đùa khi tước đi sinh mạng.
Họ nhẫn tâm g·iết hại, để có được lợi ích cho riêng mình.
Nhưng thời khắc này, đứng trước lời thật lòng mà Ngạo Thiên đang nói.
Khiến Neolani rung động.
Như thể.
Thế giới này.
Thật sự không chỉ có mạnh được yếu thua.
Không chỉ có g·iết chóc kẻ khác chỉ có được cái lợi cho riêng mình.
"Neolani."
"Tốt với người, người tốt với ta."
"Làm việc ác, rồi sẽ bị trừng phạt."
"Đấy là thế giới mà con nên được sống."
"Chỉ cần con tin vào những điều này."
"Nhất định sau này con lớn, con sẽ làm cha mẹ tự hào."
"Thế giới ấy, cũng sẽ chào đón con."
Lúc ấy, cô bé như nhớ lại những lời năm xưa cha mẹ bế mình vào lòng mà thỏ thẻ.
"Mình...Muốn biết thêm về người này..."
Cô bé tò mò.
Cô bé muốn biết thêm về thế giới mà cha mẹ từng kể.
Người này...
"Ta đến vùng đất xa lạ này, để tìm lại những cảm xúc đã mất."
"Học cách quan tâm."
"Học cách chia sẻ."
"Để có thể yêu thương nó tốt hơn."
Neolani im lặng.
"...Hãy làm việc mà mọi đứa trẻ đều cần."
"Mọi đứa trẻ, đều cần có cha mẹ."
Nghe được những lời đó.
Nước mắt cô bé chảy ra.
Muốn.
Thật sự.
Nó muốn.
Nó muốn có cha mẹ.
Nó muốn gặp lại họ.
Euriayaz giật cả mình.
Nàng cảm nhận được cỗ cảm xúc đang trào dâng bên trong thân thể.
Nếu nàng không điều khiển, thân thể này lập tức sẽ ngã quỵ xuống mà khóc.
Trong tiềm thức khi ấy.
Có một đứa trẻ.
Chỉ trong giây lát ngoài đời thực.
Đã khóc nấc lên cả thiên thu.
Nó nhớ cảm giác ấy.
Cảm giác được ôm.
Được yêu thương.
Nó nhớ bữa ăn mẹ nấu.
Nó nhớ bàn tay sần sùi, ấm áp của bố bế nó lên, đặt nó lên vai.
Nó nhớ cả gia đình vào rừng hái quả.
Nó nhớ.
Nó nhớ...
"Euriayaz. Trước khi Neolani gặp lại được cha mẹ ruột của mình."
"Hãy trở thành mẹ của con bé."
"...Ta, sẽ làm bố nó."
Trong mắt Neolani lúc đấy.
Là sững sờ.
Nàng.
Không biết phải nói gì.
Nàng đã có cha mẹ rồi.
Họ sẽ mãi là cha mẹ của nàng.
Nhưng.
Nhưng...!
Neolani chảy đầy nước mắt.
Tay run run.
Nó thực sự nhớ cảm giác được yêu thương...
"Ta không phải cha mẹ ruột của con, mãi mãi không phải."
Ngạo Thiên đưa ngón tay út ra.
"Nhưng ta có thể hứa."
"Ta sẽ giúp con gặp lại cha mẹ ruột của mình."
"Và giúp con biết thế giới này không tàn nhẫn như vậy."