Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 326: Thứ Mà Mọi Đứa Trẻ Cần




Chương 326: Thứ Mà Mọi Đứa Trẻ Cần

"...Mời vị Tử Thần đây nói nốt."

Câu hỏi của hắn là cách kết thúc giao kèo, hay còn gọi là khế ước này.

Tất nhiên sẽ không chỉ dừng ở mấy cái nội dung này.

Tử Thần ngập ngừng.

Trong lòng nàng có một báo hiệu rằng nàng bắt buộc phải nói tiếp.

"...Khế ước của ta và Neolani, chính là..."

Linh hồn Neolani bên trong cơ thể lúc này, như được những lời nói của Euriayaz đưa chính mình về ngày hôm ấy.

Euriayaz im lặng.

Nàng bắt đầu chứa đầy đau đớn.

"...Để đứa trẻ này."

"Báo thù cho cha mẹ."

"Và một lần nữa được ở bên cạnh cha mẹ của mình."

"...Ta đã g·iết hết những kẻ phải chịu trách nhiệm cho c·ái c·hết của cha mẹ con bé."

"Những tên giao nhiệm vụ treo thưởng, cũng như những người phương xa đã thực hiện nhiệm vụ đấy."

Ngạo Thiên im lặng trong sững sờ.

"Và một lần nữa được bên cạnh cha mẹ."

"Euriayaz."

"Cô thừa biết, điều đó có ý nghĩa gì."

Cha mẹ con bé đ·ã c·hết.

Để Euriayaz gặp họ, chính là nói, để con bé đi c·hết.

"...Đừng đặt suy nghĩ người phàm lên ta."

"Cha mẹ Neolani, đã vào luân hồi."

"Nhưng ta vẫn có cách để họ gặp nhau."

"Có c·hết, ta cũng sẽ không tổn hại con bé."

Ngạo Thiên nhìn nàng.

"Riêng câu này, dù đây có là nơi cô không nói dối, ta cũng tin cô."

Hắn nhẹ nhàng bước đến.

"Thế nhưng."

"Cô thực sự tin con đường mình đi là đúng sao ?"

Câu hỏi này của Ngạo Thiên, như thể chọc tức nàng.

Hắn không dùng ngọn lửa để hỏi.

Đây chỉ đơn thuần là một câu hỏi đối thoại.

Nàng hoàn toàn có thể không trả lời.

Thế nhưng.

"Ta không cảm thấy ta làm gì sai." Euriayaz lạnh lùng.

"Năm đó nhờ Bạch Thú, ta g·iết lũ thần chỉ ham sống s·ợ c·hết ấy."

"Đẩy đưa số phận bi kịch muôn đời cho con của ta."

"Hiện tại ta thực hiện nguyện vọng của đứa trẻ này."

"Tìm lại cha mẹ cho nó."

"..." Ngạo Thiên nhìn Euriayaz.

"Cuộc sống con bé hiện tại thế nào ?"

"Ý ngươi là?" Euriayaz không hiểu.

"...Con bé sống ở đâu ?"

"..." Euriayaz im lặng.

"Ăn uống thế nào ?"

"..." Nàng tiếp tục im lặng.

"...Nó có được đi học không ?"

"Sức khỏe ra sao, có được đi khám đầy đủ ?"

Euriayaz như hiểu ý hắn.

"...Ta hiện tại không còn tín ngưỡng, không còn đủ thần tính."

"Không thể tác động nhiều lên thế giới thực."



Ngạo Thiên im lặng mà bước đến.

"Thế câu trả lời của cô là ?"

"Hay cô muốn tôi dùng ngọn lửa này để hỏi sau ?"

"Câu hỏi này không liên quan tới sống còn của ta, ta chắc chắn luôn, nó sẽ không tắt hết đâu."

Euriayaz như cảm thấy áp lực đè nén trong tim mình.

"Đã như thế, ngươi quan tâm làm gì ?"

Ngạo Thiên hiểu được điều đó có nghĩa gì.

"Euriayaz."

Euriayaz cắn rứt.

Nhưng không hiểu sao, nàng lại nói ra.

"...Neolani hiện không có nhà, nó đang sống trên đường phố khu ổ chuột của Đế Quốc Flamme."

"..."

"...Ta không giúp gì được cho nó lúc này."

Nàng không nỡ nói tiếp.

Vì thực sự nàng không có khả năng tác động tới Nhất Thế vào lúc này.

Bạch Thú cũng không quan tâm việc của một đứa trẻ Hóa Thân.

"Nữ Thần... Con không sao."

"Chỉ cần có thể gặp lại cha mẹ, nhất định con chịu được."

Nàng nhớ về những lời Neolani nói lúc trước.

Trong khi con bé đang nhặt đồ ăn bỏ dưới mặt đất, phủi phủi mà ăn.

Tâm trí nàng dao động rất nhiều.

Hắn bước tới sát nàng ta.

Euriayaz lúc này còn chưa hiểu hắn định làm gì.

BỐP.

Nàng mở to mắt.

Nàng còn chưa kịp hiểu được điều gì vừa xảy ra.

Ở không gian này, Ngạo Thiên về cơ bản không có trang bị, không có quyền lực gì cả.

Vì thế nàng cũng không phòng bị.

Âm thanh kia vang lên, chính là một cái tát.

Ngạo Thiên... Tát nàng...!?

"Mẹ nó."

"Đau c·hết được."

Tay hắn sưng đỏ.

Chả khác gì t·ấn c·ông một tảng đá.

Cú tát vừa rồi, hoàn toàn không làm nên thương tổn cho Euriayaz.

Thế nhưng không hiểu sao mà trong lòng nàng lại gợi lên đau lòng.

"Đây là ý gì ?"

Ngạo Thiên nhìn nàng trực diện.

"Cô hiểu ý ta là gì mà."

Ngạo Thiên nghiến răng.

"Con mẹ nó, dù có thế nào."

"Nó cũng chỉ là một đứa trẻ."

"Thứ lỗi, đây là suy nghĩ của một kẻ từ vùng đất khác."

"Nhưng mọi đứa trẻ, vốn dĩ nên có một mái nhà."

"Nên được ăn uống đầy đủ, nên được học hành."

"Cha mẹ con bé đã mất, cô đã ở bên cạnh nó, thì đã là người bảo hộ cho nó."

"Thế nhưng cái gì cũng không có, để nó sống như vậy ?"

"Cô thực sự quan tâm nó, hay chỉ xem nó như công cụ ?"

Euriayaz lúc này vô cùng xao động.

"Ta...Ta không..."

Nàng lúc này vô cùng mâu thuẫn, thậm chí là cảm thấy tội lỗi.

Ngạo Thiên biết rõ những đứa trẻ ở Nhất Thế, không phải đều có cuộc sống như thời hiện đại.



Thế nhưng những lời hắn nói đều không sai.

Hiển nhiên Euriayaz cũng mong muốn như vậy.

"Như thế này thì sao."

Ngạo Thiên đưa tay ra trước mặt ngọn lửa linh hồn của Euriayaz.

Ánh mắt hắn như đã có quyết định gì đó.

"...Trao Neolani cho ta."

Euriayaz trợn to mắt.

"Ngươi..."

"...Ta bảo đảm, con bé sẽ không phải sống cuộc sống bây giờ."

Euriayaz bỗng chốc ngừng lại.

Hắn...?

"Ta sẽ cho con bé một mái nhà."

"Cho nó được ăn uống đủ đầy."

"Cho nó được đi học."

"Chỉ cần con bé chấp nhận."

Euriayaz không tin được những gì nàng đang nghe.

"Ngạo Thiên... Chắc ngươi hiểu, đây không phải là thứ để đùa."

"Ta không đùa." Ngạo Thiên đáp ngay.

"Ngươi biết bảng thông báo nhiệm vụ kia, nói với ta những gì không ?"

【Hãy làm việc mà mọi đứa trẻ đều cần.】

"...Hãy làm việc mà mọi đứa trẻ đều cần."

"Mọi đứa trẻ, đều cần có cha mẹ."

"Euriayaz. Trước khi Neolani gặp lại được cha mẹ ruột của mình."

"Hãy trở thành mẹ của con bé."

"...Ta, sẽ làm bố nó."

Euriayaz sững sờ.

"Ngươi...!?"

"Hãy hỏi trực tiếp con bé đi."

Hắn nhìn trực tiếp vào linh hồn của Euriayaz.

"...Đây không phải là linh hồn của cô."

"Nó là của Neolani."

Euriayaz giật mình.

Hắn nhận ra sao ?

"Khi cô hỏi những câu hỏi về Neolani, ngọn lửa với đi vô cùng nhiều."

"Cơn phẫn nộ kia, cũng không phải là từ cô."

"Dù cô có tức giận, cơn phẫn nộ cũng sẽ không như vậy."

Ngạo Thiên không nhận mình giỏi giang ở mặt nào.

Nhưng hắn rất biết nhìn cảm xúc của kẻ khác...

Để thao túng.

"Đó là cơn phẫn nộ của Neolani."

"Euriayaz, vốn dĩ Tử Thần hiện tại đang khảo nghiệm ta không phải cô."

"Mà là Neolani."

"Đây là linh hồn của con bé."

"Tức là."

"Con bé đã trở thành Tử Thần."

Euriayaz trợn to mắt.

"Nữ thần... xin để con nói chuyện với ông ta."

Một thanh âm quen thuộc vang lên trong tâm trí.

Euriayaz im lặng.

Nàng nhắm mắt.



Làn khói tản ra từ thân thể nàng.

Một vóc dáng thấp bé bước ra từ làn khói.

Là Neolani.

"Ông... Có ý đồ gì ?"

Ngạo Thiên nhìn cô bé.

Thân thể lúc này không phải là hình dáng Đại Boss kia, thân thể làm bằng pha lê.

Nó là của một cô bé gầy gò.

Mặc quần áo rách rưới.

Mái tóc đen bù xù, che cả mắt.

Đôi mắt của hắn, như có tâm sự.

"Neolani."

"..Ta có một đứa con gái."

"Nó ở một phương trời xa, ta không nghĩ là con có thể gặp mặt nó."

"Ta nghĩ, nó sẽ rất thích có một đứa em gái đấy."

"Nếu con không tin lời của ta, có thể hỏi bằng ngọn lửa linh hồn."

Neolani im lặng.

"Ngạo Thiên."

Ngọn lửa của Neolani vơi đi.

Vơi đi rất nhiều.

"Người muốn nhận nuôi con sao?"

Ngạo Thiên nhìn cô bé.

Tay nhẹ chạm vào mái tóc bù xù kia mà vuốt nhẹ.

Để lộ ra cặp mắt trong sáng long lanh như mong chờ câu trả lời.

"Ai lại không muốn chứ ?"

Hắn nhẹ lấy tay xoa đầu nàng.

"Neolani."

"Con xứng đáng có một tình thương."

Neolani im lặng.

"Ta không phải cha mẹ ruột của con, mãi mãi không phải."

Ngạo Thiên đưa ngón tay út ra.

"Nhưng ta có thể hứa."

"Ta sẽ giúp con gặp lại cha mẹ ruột của mình."

"Và giúp con biết thế giới này không tàn nhẫn như vậy."

Euriayaz hiện lên bên cạnh họ, mang hình ảnh tạo nên từ làn khói mịt mù.

"...Ngươi làm tất cả chuyện này, chỉ vì 30 lãnh thổ ?"

Ngạo Thiên nhìn nàng, phì cười.

"Không."

"Ta làm tất cả chuyện này, vì ta thương con bé."

"Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ, là con bé gặp được cha mẹ mình."

"Ta chỉ là cha ở đây thôi."

"Để có lại 30 lãnh thổ, ta cần một người chịu làm mẹ con bé."

Hắn nắm hai bàn tay nhỏ của Neolani.

"Euriayaz."

"Ta cho nàng quyết định khế ước này có kết thúc hay không."

"Nàng có muốn làm mẹ của con bé?"

Euriayaz im lặng.

Quỳ xuống, để cho chiều cao của mình gần bằng Neolani.

Lấy tay vén mái tóc của cô bé lên.

Hai tay nhẹ chạm vào gò má ửng hồng.

Cùng đôi mắt long lanh như mong chờ ấy.

"Ngươi quả là một người phương xa đáng sợ."

"Ép buộc người khác mà khiến chính họ không cũng cảm thấy bị ép buộc."

Ngạo Thiên mỉm cười.

"Quá khen."

【Nhiệm vụ ẩn hoàn thành.】