Chương 324: Học Làm Bố
"Ta đến Nhất Thế, là tìm lại những cảm xúc năm xưa."
"Cảm xúc khi yêu một người, cảm xúc khi được một người yêu."
"Cảm xúc hồi hộp mong chờ một người."
"Thứ ta tìm kiếm, chắc cũng chỉ quy về hai chữ, đó là cảm xúc."
"Người trẻ có nhiệt huyết."
"Những kẻ như ta lúc này, chỉ muốn thoải mái."
"Buồn thì ngồi cạnh hồ ngắm trăng sao, vui thì chạy khắp thành thị tấp nập."
"Ta khi chưa đến Nhất Thế, có rất ít cảm xúc."
Hắn có chút suy nghĩ.
"Ta có một đứa con gái."
"Nhưng ta không hiểu nó."
"Từ bé đến lớn, ta cũng không được nuôi dạy trong tình cảm gì cả."
"Đòn roi là yêu thương, tiếng mắng là tiếng dạy."
"Ta không muốn nuôi dạy con ta như vậy."
"Nhưng ngoài thứ đó, ta lại chẳng biết nuôi dạy một người ra sao."
Ngạo Thiên nằm ngả người mà nhìn bầu trời đen thui của chốn vô định này.
"Thế nên ta chỉ có thể cho nó mọi thứ mà nó muốn."
"Trừ duy nhất một thứ mà chính ta cũng chưa tìm lại được."
"Là tình thương."
"Thương yêu... Ngươi diễn tả thế nào ?"
"Ngươi hành động thế nào ?"
"Hồi nó còn bé."
"Nó mừng rỡ chạy đến, đưa cho ta phiếu điểm với thành tích tốt."
"Gương mặt nó trông chờ điều gì đó."
"Nhưng nó trông chờ gì ở ta chứ ?"
Ngạo Thiên thở dài.
"Điểm số ta tốt cách mấy, cha mẹ ta cũng sẽ chỉ nói một câu."
"Có vậy cũng khoe hả ? Mày đã kiếm ra tiền chưa ?"
"Ít nhất ta biết ta không nên nói với đứa nhỏ ấy những lời đó."
"Nhưng lúc đấy ta thật sự không biết phải làm gì."
"Ta chỉ đứng đực ra đó mà nhìn phiếu điểm."
"Thả nhẹ một tiếng Ừ."
"Gương mặt bé con lúc ấy, kỳ thực là thất vọng vô cùng."
"Nó khóc."
"Ta không trách nó."
"Ta đến vùng đất xa lạ này, để tìm lại những cảm xúc đã mất."
"Học cách quan tâm."
"Học cách chia sẻ."
"Để có thể yêu thương nó tốt hơn."
.
.
.
Trong tâm trí Ngạo Thiên, là những âm thanh của những cuộc đối thoại giữa ông và con gái.
"Bố."
"Con đi đây."
Ngạo Thiên im lặng một thoáng.
Mắt có chút thâm quầng.
"...Con gái."
Cô bé tiểu học mở to mắt mà nhìn người bố của mình.
Ông cố gắng nặn ra một nụ cười.
Trông vô cùng dị hợm, giả tạo.
Ông không biết cách cười.
Tay đưa ra một ngón cái, biểu thị OK.
"Con...Giỏi lắm."
Hình ảnh lúc đó của hắn, thật sự là sượng trân.
Nhưng quả thật, hắn không biết ứng xử như một người thường.
Cả đêm qua, sau khi con gái hắn khóc.
Hắn lên mạng mà tra tìm thông tin.
- Phải làm gì khi con gái khoe thành tích tốt -
- Cách dạy con -
- Ứng xử của một người bố đơn thân -
Vô số tìm kiếm.
Bây giờ nhìn gương mặt trông cảm xúc vô cùng bối rối, kỳ quặc của chính con gái mình.
Hắn vô cũng bối rối theo.
Ngạo Thiên thở dài.
Thất bại rồi.
Thế nhưng.
Ngay giây sau đó.
Đứa con gái bé bỏng của hắn bước tới, bàn tay nhỏ kia vỗ vỗ lên bụng ông.
"Bố đã cố gắng rồi, cảm ơn bố."
Nói xong, cô bé mới lon ton chạy lên xe buýt của trường.
Không ngờ, ông lại được chính con gái của mình an ủi ngược lại.
Có lẽ chính Ngạo Thiên, vẫn luôn có những cảm xúc ấy.
Hắn chỉ không biết cách bộc lộ chúng thôi.
.
.
.
Ngạo Thiên nhắm mắt.
Hắn có chút thẩn thờ.
Những thứ như thế này, tốt nhất vẫn là nói khi say.
Lúc ta tỉnh, lời thật khó nói hết ra.
"Ngạo Thiên."
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi ?"
Euriayaz cất lời.
Trong ánh mắt nàng, có vẻ như đã nhìn nhận Ngạo Thiên có phần khác đi.
"Bảo trẻ không trẻ, bảo già ta cũng không nhận là già."
"49 đi ?"
"So với tuổi thọ người phàm, cũng thật đã đi qua hơn nửa đời người."
"Theo tiêu chuẩn cũ, ngươi là gần đất xa trời rồi."
"Nào, ta còn khỏe mạnh lắm, cơ thể này tập luyện thường xuyên, hơi bị cường tráng đấy nhé." Ngạo Thiên cười khặc khặc.
"Được. Ngạo Thiên."
"Ít nhất, cái nhìn của ta có một chút thay đổi."
"Ít nhất, ngươi không như những tên người phương xa đã g·iết hại cha mẹ Neolani."
"Mỹ nhân, cô không tin được người phương xa có bao nhiêu loại người đâu, xin đừng đánh đồng." Ngạo Thiên thở dài.
"Thôi được rồi, tiếp tục nào."
Euriayaz mở lời.
"Có thay đổi chút suy nghĩ, nhưng ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi việc triệu hồi đứa con của ta đến đây đâu."
"Không phải ta làm việc tốt sao?" Ngạo Thiên bật cười.
"Thiên thu vạn cổ, cô đều không có cơ hội nói chuyện với đứa con của mình đàng hoàng."
"Ta thấy ta là công thần ấy chứ." Ngạo Thiên cười khặc khặc.
"Cái miệng ngươi rất giỏi đổi trắng thay đen." Euriayaz làm lơ.
Euriayaz thật sự lung lay vì lời Ngạo Thiên vừa nói.
Quả thật bấy lâu nay, Euriayaz không có cơ hội nói chuyện với các kiếp sau của Owen.
"..." Ngạo Thiên im lặng.
"Hầy."
Ngạo Thiên gãi đầu.
"...Cô định làm gì với tôi sau cuộc khảo nghiệm này ?"
Ngọn lửa lại vơi đi.
Nó đã gần hết rồi.
Euriayaz trở lạnh cảm xúc lạnh lùng của mình.
"Từ chối trả lời."
Ngọn lửa cả hai lại vơi đi.
"..." Ngạo Thiên nhìn nàng.
Không ổn.
Euriayaz thật sự định để hắn lãng phí hết ngọn lửa của mình.
Nàng ta sẽ tiếp tục từ chối trả lời.
Hắn tự nhìn ngọn lửa của bản thân.
Chỉ còn một chút nữa thôi là hết.
Một...Không, cao lắm là hai câu nữa.
"Thật là không nói võ đức mà." Ngạo Thiên gãi gãi đầu.
"Tới lượt ta." Euriayaz tiếp tục.
Dù Euriayaz không thù địch như trước, nhưng họ vẫn không cùng chiến tuyến.
"Nếu ta hỏi ngươi về phe của ta, ngươi thấy thế nào ?"
Ngạo Thiên vẫn đang ngồi, khoanh tay mà nhìn Euriayaz.
"Phe của cô? Nói rõ hơn đi."
"...Phe của Bạch Thú." Euriayaz đáp.
"Nhất Thế có rất nhiều thế lực thù địch với nhau, nhưng chúng đều chỉ là những tranh đấu về lợi ích của người phàm."
"...Thế lực của Bạch Thú, còn được gọi là Bạch Dạ Hành Giả."
"Những người sẽ đi qua Đêm Trắng Khải Huyền."
"Chỉ có đi theo Bạch Thú, ngươi mới có thể sống qua ngày khải huyền."
"Dấu chấm hết của Nhất Thế."
"Những người đi theo Bạch Thú, sẽ được bước tiếp đến thế giới mới."
"Những ai không đi theo... Sẽ kết thúc cùng với thế giới cũ."
Ngạo Thiên im lặng mà lắng nghe.
Nếu là một người bản địa thông thường hay người chơi nói những thứ này, hắn sẽ nói thẳng, ngáo à ?
Nhưng đây là một Nữ Thần.
Lời nói của nàng, hiển nhiên là có cân lượng hơn.
Ngạo Thiên có biết về Bạch Thú và Bạch Dạ.
Ghi chép về nó ở Nhất Thế cũng không ít.
Một câu chuyện cổ tích sống mãi với dòng lịch sử.
Không ít thế lực theo nó.
Cũng không ít thế lực chống lại nó.
Chính Ngạo Thiên vẫn chưa nhận định được, phe của Bạch Thú là tốt hay là xấu.
"Ta sẽ cảm thấy, ta cần biết thêm."
"Xưa nay ta vẫn theo lý trí nhiều hơn là cảm xúc."
"Lý trí của ta bảo, ta không được quyết định vội vàng."
"Hi vọng đến cuối cùng, lý trí của ngươi đặt đúng chỗ." Euriayaz gật đầu.
"Sao nào ? Cô không định gửi tôi xuống Luyện Ngục sao ?"
Euriayaz nhìn hắn.
Có chút nheo mắt.
"...Vốn dĩ là vậy."
"Nhưng sau khi nghe câu chuyện của ngươi."
"Theo tiêu chuẩn của ta, ngươi không phải là một kẻ nên c·hết sớm."
"Với lại."
Nàng lấy tay chạm nhẹ linh hồn của chính mình.
"Neolani không muốn có thêm một đứa trẻ mất đi cha mẹ."
Ngạo Thiên ngồi dậy.
"Được."
"Ta gửi lời cảm ơn Neolani."
"Thế nhưng."
Ngạo Thiên bước tới chỗ Euriayaz.
"Ta vẫn cần cô hủy bỏ giao kèo cùng Neolani."
"Đừng quá phận." Euriayaz liếc hắn.