Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 323: Lời Kẻ Say Khi Vô Cùng Tỉnh




Chương 323: Lời Kẻ Say Khi Vô Cùng Tỉnh

Euriayaz nắm chặt bàn tay của chính mình.

Nghiến răng.

Nhưng sau đó đã lấy lại được bình tĩnh.

"Ta sẽ cho ngươi hỏi liên tiếp hai câu sau. Mời trả lời."

Ngạo Thiên đăm chiêu suy nghĩ.

"...Không, ta không liên can tới nhiệm vụ đó."

"Khi đó ta đang ở phương Đông."

"Vốn dĩ ta cũng không có ý định thực hiện." Ngạo Thiên gãi gãi đầu.

"Ngạo Thiên ta từ đó tới nay là kẻ yêu thích người bản địa, ai cũng biết." Hắn phì cười.

"Nếu nhiệm vụ dính dáng tới g·iết người bản địa, ta sẽ không thực hiện."

Thật sự là vậy.

Đùa gì chứ ?

Thương NPC còn không hết, ngươi biết ta bỏ bao nhiêu tiền cứu NPC không ?

Euriayaz trông như dịu đi ngọn lửa phẫn nộ kia rất nhiều.

Ngọn lửa kia cũng bình ổn lại.

"Cảm ơn."

Ngạo Thiên giật mình.

Cảm ơn ?

"...Ta có làm gì đâu?"

"Không làm gì là tốt." Euriayaz gật đầu.

Nếu hắn thật sự có can dự, Euriayaz sợ là không kiềm được.

"Mời ngươi hỏi."

Ngạo Thiên thở dài.

Hắn nhìn bảng điều luật được viết bằng chính ngọn lửa của hắn.

【3.Tử Thần của linh hồn khảo nghiệm có thể quyết định linh hồn đó sẽ ra sao trong 3 phương án: Luyện Ngục - Luân Hồi - Tái Sinh.】

"...Nói cho tôi nghe tất cả những gì cô biết về điều luật số 3."

Euriayaz lúc này dường như nhận ra.

Ngạo Thiên đã nhận ra điểm gì đó thất thường trong quy luật.

Hắn cố tình hỏi từng quy luật, là có lý do.

"Nghĩa ở mặt chữ."

"...Tử Thần của linh hồn khảo nghiệm có thể quyết định linh hồn đó sẽ ra sao."

"Luyện Ngục, linh hồn ngươi sẽ bị đưa tới nơi được gọi là Luyện Ngục."

"Nơi đó là nơi tẩy rửa những linh hồn bị vấy bẩn bởi trần gian."

"Cho tới khi nó phù hợp để được trở về với Luân Hồi."

"Luân Hồi, là nơi mọi linh hồn cuối cùng sẽ đến."

"Sau khi vào Luân Hồi, linh hồn sẽ được chuẩn bị để đầu thai, sống một kiếp khác."

"Tái Sinh, như tên, sẽ cho ngươi trở về với thân xác của chính mình."

"Nhưng dựa theo điều 4, ngươi chỉ có thể tái sinh nếu ngươi bị cưỡng chế khảo nghiệm."

Ngạo Thiên không nói gì.

"Được, câu tiếp theo."

Ngạo Thiên nhìn ngọn lửa của bản thân.



Đã vơi đi một nửa.

Mỗi câu hỏi, khiến hắn mất đi 1/6 ngọn lửa ban đầu.

Euriayaz chăm chú lắng nghe.

Câu hỏi sẽ là gì ?

Điều 5 ? Điều 6 ?

Thế nhưng phán đoán của nàng đã sai.

Ngạo Thiên mỉm cười.

"...Làm thế nào để hủy bỏ giao kèo giữa Nữ Thần Euriayaz và Neolani ?"

Euriayaz im lặng.

Cuối cùng hắn cũng bắt đầu t·ấn c·ông.

"...Từ chối trả lời."

Ngay lập tức, ngọn lửa của Euriayaz vơi đi một lượng lớn.

tương đương 1/6 ngọn lửa trước kia.

Tương tự như Ngạo Thiên.

"Ồ." Hắn như nhận ra điều gì.

Từ chối trả lời sẽ hao tổn ngọn lửa của chính mình.

"Cô đã giấu diếm thông tin." Ngạo Thiên mỉm cười.

"Ngọn lửa linh hồn của Tử Thần bình thường sẽ không vơi đi mấy khi từ chối trả lời nên ta không coi nó quan trọng." Euriayaz bình thản.

Thực sự là vậy.

Ngọn lửa linh hồn của Tử Thần thông thường sẽ không nên mất nhiều như vậy.

Ngọn lửa của Ngạo Thiên vẫn vơi đi vì câu hỏi.

...Ngọn lửa của hắn, chỉ đủ hỏi 2 câu nữa.

Hắn như nhận ra điều gì.

Nhưng không nói.

"Được rồi. Mời mỹ nhân."

Euriayaz gật đầu.

"...Tại sao ngươi lại trông buồn khi ta hỏi khi nãy ?"

Ngạo Thiên nhìn nàng.

Đôi mắt Euriayaz lúc này ánh lên sự tò mò.

Nàng ta thật sự muốn biết câu trả lời.

"...Thật kì lạ, ta cứ nghĩ khảo nghiệm linh hồn là để đánh giá ta như thế nào."

"Nhưng xem ra cô thật sự xem nó như là thứ để thỏa chí tò mò của bản thân."

"Công tư không phân minh một chút nào."

Euriayaz không nói gì.

Nàng vẫn chờ Ngạo Thiên trả lời.

Ngạo Thiên cũng im lặng.

Cuối cùng gãi gãi đầu.

"Hầy."

"Tại sao lại cứ như hồi đi trị liệu tâm lý vầy."

Hắn định mở kho đồ.

Lấy một tí thuốc lá ra nhưng không thể.



"Trong đây còn không được h·út t·huốc, chán thế."

"Đừng câu thời gian nữa." Euriayaz lạnh lùng nói.

"Không có ý định đó đâu."

Ngạo Thiên cuối cùng quyết định ngồi xếp bằng xuống đất.

"Có những thứ dễ nói hơn sau một điếu thuốc, hay tí cồn, hiểu chứ ?"

Hắn thở dài.

"Cô biết một từ, gọi là Sociopath không ?"

Euriayaz cau mày.

"Không."

"Rối loạn nhân cách chống đối xã hội." Ngạo Thiên nói.

"Được viết tắt là ASPD."

"Nói ra thì dài dòng, nói tóm tắt lại."

"Ta được cho là một kẻ vô nhân tính."

Euriayaz cảm thấy khó hiểu.

Ít người tự nhận bản thân như vậy.

"Đã từng, ít nhất là vậy."

Hắn ngả đầu sang trái, rồi lại sang phải.

Trông như một đứa trẻ hơn là một người trung niên.

"Quá khứ nói ra thì dài dòng, nhưng từ sớm, ta đã được chẩn đoán là một kẻ Sociopath."

"Một kẻ không phù hợp để sống trong xã hội của chính mình."

"Ta không quan tâm cảm xúc của bất kì ai."

"Ta không cảm thấy hối hận khi gây tổn thương, gây nên hậu quả nghiêm trọng cho bất kì ai cả."

"Lời nói dối không để lại cho ta một chút áy náy gì cả."

"Khặc...Ta từng vào tù nữa cơ."

Ngạo Thiên cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hắn bắt buộc phải nói.

Nhưng những thứ này, không có tí men, thật khó nói.

"...Đó là trước khi ta gặp nàng."

"Vợ...cũ của ta."

"Một tên tưởng chừng như không phù hợp với cái xã hội này, tưởng rằng mình không có cảm xúc của bất kì ai."

"Được chẩn đoán là bị ASPD."

"...Sợ nàng giận."

"Sợ nàng mệt."

"Sợ nàng ghét ta."

Euriayaz nhìn Ngạo Thiên lúc này.

Trông hắn rất buồn.

Như thể câu hỏi này thật sự chấn động hắn.

"Chúng ta có một đứa con gái."

"Chúng ta đã rất hạnh phúc."

"Ta đã từng nghĩ nàng là tình yêu của đời ta."

"Khặc."



Hắn cười khà khà.

Những lời tiếp theo không khỏi khiến Euriayaz sững sờ.

"Tới khi ta thấy ả ta ngủ với một người đàn ông khác."

Ngạo Thiên trông vô cùng sầu.

Euriayaz im lặng.

"Toàn bộ cảm xúc yêu thương của ta, đã trở thành phẫn nộ."

"Tại sao? Ta đã yêu ả ta rất nhiều."

"Ta đã kiếm được số tiền mà nhiều kẻ tám đời không kiếm được, để ả ta có một cuộc sống hạnh phúc."

"Rốt cuộc chỉ để nhận một câu trả lời, tình cảm đã không còn."

"Ả ta cảm thấy...sợ ta."

"Từ đó ta mới biết, căn bệnh ta tưởng đã được chữa khỏi."

"Hóa ra từ đầu, nó chưa đi đâu cả."

Ngạo Thiên nằm thẳng xuống đất.

"...Nhất Thế."

"Được bác sĩ của ta khuyên nên chơi, như một liệu pháp chữa trị."

"Vì cuối cùng bác sĩ của ta vẫn chỉ coi căn bệnh của ta là chẩn đoán, không phải chắc chắn bị."

"...Vì ta vẫn biểu lộ nhiều mặt cảm xúc."

Những lời nói của Ngạo Thiên, khi đến tai của Euriayaz, đã bị sửa đổi để không làm lộ bí mật.

Nhưng Euriayaz về cơ bản vẫn hiểu được phần nào.

"...Ta dùng thế giới này, để tự hiểu thêm về bản thân."

"Học cách đối xử với con người, học cách hòa nhập."

"Cũng bởi vì thế, ta không phân biệt người bản địa và người phương xa."

"Ban đầu, ta vẫn chưa thể cảm nhận được gì."

"Ta vẫn không quan tâm đến bất kì ai."

"Ta mang bang hội của mình l·ên đ·ỉnh cao, chính là nhờ điều đó."

"Thủ đoạn, chà đạp, hãm hại."

"Ngươi không nên thấy ta lúc đó đâu." Ngạo Thiên cười khà khà.

"Sau một thời gian ở Nhất Thế."

"Nhìn thấy người bản địa c·hết đi."

"Nhìn thấy họ vì gia đình, vì quê hương, sẵn sàng làm mọi thứ."

"Thấy một kẻ sắp c·hết vẫn nhất quyết đem thân mình chặn nòng súng."

"Vì hắn không nhận viên đạn này, thì kẻ phải đón nhận nó là con mình."

"Thấy một kẻ chỉ huy một đội quân yếu thế, hoàn toàn không có cơ hội thắng, vẫn một mực xông lên."

"Vì sau lưng là quê nhà, không thể bỏ chạy."

Gương mặt hắn đượm buồn.

"Ta mới dần hiểu ra điều khá là hiển nhiên, nhưng tốn ta nửa đời người để hiểu."

"Rốt cuộc, đều là con người."

"Đều có một cuộc đời."

"Đều có sướng vui, buồn khổ."

"Cuộc đời của ta quan trọng thế nào, cuộc đời của người khác cũng vậy."

"Nhận thức được mọi người đều quan trọng, ngươi mới hiểu được ngươi không phải là kẻ duy nhất quan trọng."

"Vì cái lợi của bản thân mà hại kẻ khác..."

"Không phải là một cuộc đời nên sống."