Chương 274: Tình Kiếm Minh Tưởng
Chương 274:
"Những gì tôi nói vẫn không thay đổi."
"Sự tồn tại của tôi, là để tốt cho anh."
"Tôi là bản ngã của anh, nhưng tôi cũng chứa đựng một niệm của tồn tại cao hơn những gì anh nhận biết rất nhiều."
"Thời khắc anh tiến nhập Minh Tưởng, anh đã bị cuốn vào một số mệnh vô cùng khó khăn rồi."
"Tôi được tạo nên, chính là để đảm bảo bảo hộ anh an toàn đi qua bóng đêm vô tận."
Tình Kiếm nhìn hắn.
Ngọn lửa đỏ kia vẫn phập phùng.
"Bản ngã... Ngươi có đang dùng từ đúng không ?"
"Bản ngã, hay cái tôi của một người, có thể có nhiều cái sao ?"
"Ngươi tồn tại, thì ta là gì?"
Bản ngã kia mỉm cười, cúi đầu.
"Thứ lỗi."
"Có thể là do cách gọi của mỗi thế giới khác nhau, khiến cậu hiểu lầm."
"Theo tôi đọc từ thế giới của cậu."
“Bản ngã hoặc cái tôi là một khái niệm phức tạp mang nhiều ý nghĩa khác nhau dựa trên lĩnh vực đề cập."
"Bản ngã của Nhất Thế, có phần khác so với bản ngã mà cậu được học."
"Một con người xuyên suốt cuộc đời của ho, trong vô thức tạo nên rất nhiều bản ngã."
"Mỗi một bản ngã, là tổng hợp từ lý tưởng, ký ức, niềm tin, quan niệm, kinh nghiệm, tạo nên ý thức về sự tồn tại độc lập của mình trong thế giới."
"Stop. Dừng." Tình Kiếm giơ tay ra ngăn hắn.
"Ngươi hẳn phải biết, những gì ngươi nói, ta nghe không thấm chứ ?"
"Là cậu không muốn hiểu." Bản ngã kia bật cười.
"Tình Kiếm. Cậu không phải là kẻ ngốc."
"Đừng tự mình cho mình là kẻ ngốc."
Tình Kiếm nghiêm nghị mà nhìn hắn.
Mang trong mình Minh Tưởng tượng trưng cho thịnh nộ.
Nhưng lúc này hắn lại vô cùng minh mẫn mà suy nghĩ.
"Nếu ngươi gọi ngươi là bản ngã, thì ta ví ngươi như một chiếc mặt nạ."
"Đứng trước áp lực, mỗi một người tạo nên một chiếc mặt nạ để đối mặt, tiếp tục sống."
Tình Kiếm gật đầu.
"Ngươi là quá khứ của ta."
"Một quá khứ ta muốn quên lãng."
Bản ngã kia gật đầu.
"Ai cũng có thứ họ muốn quên đi."
Hắn đưa tay ra.
"Nhưng, Tình Kiếm."
"Quá khứ tạo nên con người."
"Không thể rũ bỏ quá khứ."
Tình Kiếm nhìn hắn.
Xiết chặt kiếm.
Biển ký ức lại một lần nữa trào dâng trong tiềm thức ngỡ như là vô tận.
Nhấn chìm hai con người đưới đáy biển sâu.
.
.
.
"Ngồi thẳng lên."
"Không được hí mắt."
"Ái !" Tình Kiếm la lên đau đớn.
Mộ cây gậy gỗ vỗ vào eo hắn.
Một ông lão tóc bạc phơ, mặc võ phục đang đứng nhìn Tình Kiếm ngồi thiền.
"Ta dạy con võ. Không phải để con đánh người."
"Nhưng nếu là ta thời trẻ, tình cảnh đó ta cũng không giữ được bình tĩnh."
"Ta không trách con."
"Nhưng."
"Con cần rèn luyện chính mình."
Người cầm gậy đang dạy dỗ Tô Trung Phong kia.
Là Tô Trường Phong.
Ông nội của hắn.
Từ bé Tô Trung Phong được ông chỉ dạy, rèn luyện thân thể.
Đạt được nhiều thành tích thi đấu kiếm thuật và võ thuật.
Đến tận nay, mỗi cuối tuần hắn đều về gặp ông để tập luyện.
Nhưng lần này, hắn bị ông trách phạt và dạy dỗ.
"Tô Trung Phong."
"Ông bà cha mẹ đều muốn con học tập thật giỏi thay vì là một đứa côn đồ, đánh nhau."
"Ông hiểu rõ, con là đứa bốc đồng, nóng tính phải mang trên mình dáng vẻ học sinh ngoan hiền."
"Ngọn lửa trong con."
"Người đi qua chỉ thấy bóng lửa mập mờ."
"Người hiểu con, sẽ nhìn thấy vẻ đẹp của ngọn lửa ấy."
Cộc.
Cộc.
Cộc.
Theo nhịp điệu mà chiếc gậy được gõ xuống đất.
"Nhưng nếu con không biết điều khiển cơn nóng giận của mình."
"Con không chỉ sẽ phá hủy tất cả những gì con đang cố gắng gìn giữ."
"Con sẽ làm thương tổn đến cả những người con yêu thương."
"Thế nên hôm nay, ta dạy con thiền."
"Bước đầu tập cho con sự bình tĩnh."
"Nhắm mắt lại, để bản thân thư giãn."
"Đừng suy nghĩ gì."
"Để ngọn lửa trong con cảm nhận được."
"Nó không b·ị t·hương tổn."
"Nó không hủy diệt."
.
.
.
"Nó là một ngọn lửa để bảo vệ người con trân quý." Bản ngã cất lời.
"Ông nội anh, đúng là một người từng trải."
"Rất thông thái. Thật sự muốn gặp người một lần."
Tình Kiếm nhìn hắn.
"Nhìn ký ức của người khác, không phải là một thói quen tốt đâu."
Bản ngã lắc đầu.
"Mọi ký ức xuất hiện, đều là do trong đầu anh đang nghĩ đến nó."
'Tôi chỉ đứng yên tại chỗ này, cùng anh xem lại những hồi ức xưa thôi."
"Anh tạo ra tôi, là để sống qua cuộc sống học sinh.'
"Nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn."
"Trong một ngôi trường mà giai cấp phân biệt, vô số kẻ thượng đẳng nhìn anh như một con gián."
"Nhẫn nhịn đến vô cảm."
"Dần dần tấm mặt nạ này dính chặt vào anh."
"Cho đến khi cơn thịnh nộ năm đó xé tan chiếc mặt nạ."
"Anh không còn nhẫn nhịn."
"Không còn vô cảm."
Tình Kiếm xiết chặt tay.
"Hoa Nhi năm đó, bị tổn thương đến vậy."
"Một phần là do ta."
"Ta từng hằng ngày dắt nó đi học."
"Hằng ngày cùng nó về nhà."
Tình Kiếm im lặng.
"Cha mẹ ta đều đi làm xa."
"Thường ngày, đều là ta và Hoa Nhi cùng nhau sống."
"Từ khi cha mẹ ép ta phải học thật giỏi.'
"Ép ta đạt được những tiêu chuẩn họ muốn."
"...Ta ngày một quên đi bản thân."
"Trở nên vô cảm hơn nhiều."
"Từ lúc nào."
"Ta không còn cùng Hoa Nhi đi bộ về nhà."
"Không cùng nó nấu bữa tối."
"Không cùng nó vui vẻ trò chuyện."
"Tỉnh dậy. Ăn. Đi học. Học thêm. Đến lúc về đã 11 giờ tối."
"Lúc nào, ta cũng thấy một phần ăn nó nấu để trên bàn, kèm lời nhắn anh hai nhớ hâm nóng."
"...Ngay cả thời gian nó b·ị b·ắt nạt, bị đ·ánh đ·ập."
"Không một bữa nào, dù chỉ một bữa, mà nó quên làm một phần thức ăn, để đó cho ta."
Hắn rung rung mà xiết chặt nắm đấm.
"Đến cả hôm ta bắt gặp."
"Nó cầm dao rạch chính tay mình."
"Trước lúc đó. Nó cũng đã nấu sẫn cho ta một phần ăn."
Hắn nhớ về lúc đó.
Bàn ăn vẫn kèm một tờ giấy cùng nét chữ nắn nót viết.
"Anh hai, nhớ giữ sức khỏe."
Hắn nhớ cảm xúc khi biết được tờ giấy đó, rất có thể đã là tờ giấy cuối cùng em gái hắn viết cho mình.
Hắn đã tự trách mình nhiều như thế nào.
Tình Kiếm nắm lấy cổ áo của bản ngã.
"Từ ngày đó, ta không muốn."
"Dù chỉ một ngày. Phải đeo bộ mặt đó nữa."
Mắt hắn rưng rưng.
Kết tinh từ phẫn nộ và đau thương.
Bản ngã nhìn hắn.
Nhắm mắt.
"Tình Kiếm."
"Vậy là, cậu muốn phủ nhận tôi ?"
Không do dự mà Tình Kiếm gật đầu.
"Đúng vậy."
"Dù chỉ một ngày, ta cũng sẽ không lại đem gương mặt lạnh lùng năm xưa."
"Ta muốn sống là chính mình."
"Ta muốn đôi bàn tay này, ngọn lửa này."
"Sẽ là ngọn lửa để bảo vệ."
"Không phải để đoạn tình !"
Hắn kéo Bản Ngã kia lại gần mà hét vào mặt.
"Tình Kiếm ta đây, nhất định không để mất đi chữ Tình !"
Tiềm thức như chấn động bởi lời nói của hắn.
Vạn vật rung chuyển.
Biến đổi.
Các mảng ký ức của hắn liên tục mà hiện, rồi lại ẩn.
"Tôi hiểu."
Bản Ngã kia bắt đầu bị ngọn lửa đỏ của Tình Kiếm thiêu đốt.
"Không phải là Thịnh Nộ."
"Càng không phải là Vong Tình."
"Minh Tưởng của cậu, là của riêng cậu."
Ngọn lửa đỏ rực đang đốt cháy bản ngã kia dần dần chuyển màu.
Tình Kiếm trợn to mắt mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bản ngã kia dần t·hiêu r·ụi vào hư không, những vẫn mỉm cười.
"Tôi vẫn ở đây dõi theo cậu."
"Sẽ có lúc cậu cần tôi để trưởng thành."
"Nhưng hiện tại. Với ý chí đó."
"Cậu không cần tôi, để có thể trỗi dậy khỏi biển Minh Tưởng mênh mông."
"Tình Kiếm."
"Cậu quả là con người thú vị."
【Phản Minh Tưởng bị cưỡng chế kết thúc.】
【Lý do: Người dùng từ chối tạo nên bản ngã.】
Ngọn lửa đỏ nay đã chuyển màu.
Thành một màu hồng nhạt nhu thuận mà bao phủ lấy hắn.
【Phản Minh Tưởng đã chuyển hóa thành Minh Tưởng.】
【Thần Minh đã quyết định để cho cái tên này lưu danh vạn cổ.】
【Tình Kiếm Minh Tưởng.】
.
.
.
"A..."
"Ngươi định xâm chiếm tâm trí của đứa trẻ này sao ?"
Một bóng người không rõ hình thù đứng giữa màn đêm vô tận.
Tức thì vô vàn xúc tu ma quái quỷ dị tuồn ra từ bóng đêm.
Bóng hình kia vẫy tay.
"Cút đi."
"Đứa trẻ này, được Thần Minh ta bảo hộ."