Chương 275: Tình Minh
Chương 275:
Tình Kiếm nhắm mắt.
Không gian tưởng như như vô tận lúc này thu về mà biến mất.
Mở mắt ra.
Hắn thấy trời đêm.
Thấy cây cối trụi lá.
Thấy vô số nghĩa địa bao phủ tầm mắt.
Bắc 5. Nghĩa Địa Thành Lucas.
"Mẹ. Cuối cùng cũng vào được trò chơi."
.
.
.
"Ồ ? Hắn tỉnh dậy rồi ?" Hắc Y Thiên Ma nhìn màn hình.
Tình Kiếm lúc này đang bẻ bẻ cổ khởi động.
"Cũng nhanh đấy chứ, nhiều kẻ trôi dạt trong tiềm thức của Phản Minh Tưởng, hi hữu còn có thể lên tới cả trăm năm."
"Nhưng... có gì đó không đúng."
Hắc Y Thiên Ma cảm nhận được.
Tình Kiếm vừa rồi, đã "nhận thấy" được thế giới này.
Người phương xa khi thay đổi nhận thức về thế giới này, khí tức sẽ thay đổi rõ rệt.
Mỗi một người phương xa, khi nhìn nhận về thế giới này thay đổi, đều sẽ gây chú ý đến "Ngoại Thần".
Khi họ bị tác động bởi Ngoại Thần, linh hồn sẽ có vết tích.
Nhưng Tình Kiếm lại không hề có vết tích nào từ việc bị Ngoại Thần ảnh hưởng.
"Thần Minh... Ngươi bảo hộ cho đứa trẻ này sao?"
Hắc Y Thiên Ma có thể cảm nhận được khí tức Thần Minh, dù rất nhỏ.
Không khỏi khiến nàng chấn kinh.
Chuyện gì đã xảy ra bên trong tiềm thức của hắn ?
.
.
.
"Ha..."
"Bố mày trở lại rồi đây."
Tình Kiếm nhe răng cười.
Nhảy khỏi cổng mà tiếp xuống mặt đất cằn cỗi của chốn Nghĩa Địa này.
"Tình Kiếm ! Có đó không !?" Lâm Nương hét lên trong kênh liên lạc.
"Đây đây ! Đã về ! Đẹp trai như cũ !" Hắn bật cười, vừa nói vừa chạy vào nhập bọn.
"Bớt nói vớ va vớ vẩn, mau tới !"
"Được rồi !"
Tình Kiếm chạy vội đi.
"Ra đó là Lâm Giai Kỳ..."
Hể !?
Tình Kiếm giật mình.
Trượt chân mém nữa thì té.
"M...MA !!?"
Bên cạnh hắn là một người trông y hệt hắn.
Có chăng, phong thái khác hẳn với chính mình.
Trong suốt, lơ lửng giữa không trung.
Đang bay theo từng bước đi của hắn.
"Vẫn là quá thô lỗ." Hồn ma kia trả lời.
"Ngươi là ai vậy !?" Tình Kiếm vẫn sốc.
Hồn ma ấy mỉm cười.
"Ta là người vừa nói chuyện với ngươi ban nãy đó thôi."
Tình Kiếm trợn to mắt.
"Ngươi là... bản ngã ?"
"Không hẳn."
"Ta là phân thân của một tồn tại cao hơn những gì ngươi biết rất nhiều."
"Lúc này đây, ta chỉ là một khái niệm."
"Ngươi có thể gọi ta là Tình Minh."
Tình Kiếm nghệch mặt ra.
"Quỷ gì đây ? Chức năng mới, có cả AI đồng hành ?"
"Thô lỗ." Tình Minh lơ lửng trên không mà liếc hắn.
"Cậu trai trẻ, sự tồn tại của ta, là phúc lớn cho cậu đấy."
"Không biết năm xưa, đã có biết bao nhiêu kẻ vì muốn được Thần Minh bảo hộ, mà trả biết bao nhiêu đại giới đâu."
"Chê." Tình Kiếm làm quả mặt thô bỉ mà nhìn hắn.
"Không phải ta nói rồi sao, ta không cần cái bản ngã đó."
"Mau đi cho tôi nhờ."
Tình Minh chỉ lơ lửng quanh người trong lúc hắn chạy mà bình thản giải thích.
"Ta không phải bản ngã của cậu."
"Ta là một phân thân của Thần Minh, gọi là Tình Minh."
"Được tạo nên để bảo hộ cậu trên con đường lĩnh ngộ Minh Tưởng."
"Đừng lo, Thần Minh tôn trọng quyết định của cậu, bản ngã kia đã không còn được thực thể hóa nữa rồi...Ít nhất là bây giờ."
Tình Kiếm cau mày.
"Ngươi chắc chắn là sẽ không đoạt xá ta làm cái trò Vong Tình như nãy chứ ?"
"Trừ khi ngươi cho phép. chắc chắn."
"Hứa đi."
"Hứa."
"Vậy được."
Tình Kiếm bình thản mà tiếp tục chạy.
"Ngươi đã không làm thế, thì ta cũng không quản."
"Cái chức năng AI này cũng có vẻ vui."
"Ta không phải AI..." Tình Minh thở dài.
Tên này, dù đã đối mặt với tiềm thức Minh Tưởng, vẫn không tin việc đây không phải là một trò chơi sao ?
.
.
.
Đan Nguyệt Bang đã bắt đầu chiến đấu cùng người của Hắc Bạch và Đông Phương Lạc Phường.
Phần lớn quân lực vẫn bị Ngạo Thiên giữ lại tại Thu Vũ Thành, không thể tiến công, nên quân số ở đây vẫn đủ để Đan Nguyệt Bang đối phó.
"Vô Nhất, Tìm thời cơ lui về cổng đến Bắc 4 !"
Điều quan trọng không phải là g·iết hết người của Hắc Bạch và Đông Phương Lạc Phường.
Quan trọng nhất, vẫn là giữ mạng của Vô Nhất.
Nhưng lúc này đây, tất cả người xem đều không khỏi choáng váng trước cảnh tượng trước mặt.
Hoàng Phượng và July14 đều đang sôi nổi mà bình luận.
"Không thể tin được !!!!" Hoàng Phượng hét to.
Hắn chấp nhận làm người đưa rượu cho lũ người trên trực tiếp rồi.
"Vô Nhất...? Ủa alo !?"
Hàng chục, hàng trăm người đang ở tại Bắc 5 lúc này, đều đang chiêm ngưỡng cảnh tượng hiếm thấy.
Người giữ cờ.
Vốn dĩ là yếu nhân.
Người sẽ được đồng minh bằng mọi giá mà bảo vệ.
Lúc này đây.
Đang xem sa trường như là nơi để vui đùa.
Nhảy múa giữa chốn loạn lạc.
"Vũ điệu kính thế gian."
Vù vù vù.
Tiếng gió rung lên theo sau mỗi bước nhảy chạy xuyên cuộc đại chiến.
"Làm thế nào !!!?"
Vô số người chơi đều đang hốt hoảng.
Cặp song đao của Vô Nhất quét ngang chiến trận mà không hề nao núng.
"C·hết tiệt ! Lại hụt rồi !"
"Khống chế ! Ai đó thả khống chế lên đầu hắn đi !"
Mưa tên, bão đạn được bắn ra.
Vô số chức nghiệp cận chiến đuổi theo hắn.
Thế nhưng mọi thứ dường như vô nghĩa.
Tốc độ siêu việt của cả chục lá cờ cắm trên người hắn khiến cho chả có kẻ nào có thể bắt kịp được.
Bao nhiêu kỹ năng khống chế thả ra cũng khó trúng được một Kiếm Vũ nhảy múa trên sa trường.
Chuyển động không hề theo đường thẳng, thoạt nhìn vô cùng tùy hứng.
Bởi vì vậy mà khiến không ai có thể bắt được hắn.
"Má nó ! Thằng quần này !"
Lâm Nương ôm đầu mà than thở.
Ngươi cầm cờ đó !?
Đánh an toàn tí được không !?
"Mọi người ! Chạy theo hắn !"
"Buff cho hắn hết khả năng đi !"
Dù quả thật hắn đang nhảy múa trên sa trường, nhưng không thay đổi sự thật hắn đang là kẻ cầm cờ !
Chỉ cần b·ị b·ắt, cả tỷ có thể tan thành mây khói.
"Vô Nhất !!! Ngươi mà làm mất cờ, cày cả đời không đủ trả cho bang đâu !" Song Uyên hét to, tay đang nắm lấy chú chim ưng của mình mà chạy theo hắn.
Kh·iếp thật. Ưng Sĩ khi phi hành bằng chim ưng có tốc độ vô cùng cao, nhưng vẫn hít khói với hắn.
"Rõ mà !"
Vô Nhất vừa nói, vừa nhảy lên tránh đi một đòn t·ấn c·ông của Cuồng Chiến Sĩ.
Hắn tự có tính toán.
Tình thế hiện tại, vẫn là khả thi nhất.
Người của Vô Thường và Mã Lượng từ cổng bắc hẳn là đang chạy gần tới Bắc 4 rồi.
Với lực lượng đó thì Bắc 4 cùng địa hình bằng phẳng không hề an toàn cho hắn.
Khiến họ tốn thời gian chạy đến Bắc 5 sẽ tốt hơn.
Nơi đây là môi trường hoàn hảo nhất để tránh việc bị số lượng áp đảo đè bẹp.
Bởi thiết kế như mê cung chật hẹp nên số người cùng lúc t·ấn c·ông sẽ bị hạn chế.
Nếu di chuyển đúng, Vô Nhất có thể chạy xuyên qua mê cung mà không sợ bị địch vây hãm.
"Tình Kiếm sắp tới chưa !?"
"Sớm thôi ! Hắn đang chạy đến từ cổng !"
"Được !"
Vô Nhất múa đao.
Sẵn sàng để tiếp tục thi triển kỹ năng mà nhảy múa.
"A...!"
Gia tốc thất bại.
Hắn trượt chân, mém chút nữa thì ngã nhào.
Kỹ năng k·hông k·ích hoạt được...!?
"Xin chào đôi chân nhanh nhẹn."
Vô Nhất trừng mắt nhìn kẻ trước mặt.
"Xin chào diễn viên hài."
Phi kiếm tung hoành.
Vạn Kiếm Quy Tông.
Là Đạp Tuyết.