Chương 215: Hứa Với Ta Đi.
Làn sương trắng từ trong trứng tỏa ra.
Cuồn cuộn, thoắt ẩn, thoắt hiện.
Bao phủ một sinh vật
Đầu Rồng, Mắt Quỷ.
Thân Hổ, Đuôi Bò.
Cặp nanh dữ tợn kia giương ra chờ đợi tất cả.
Móng vuốt sắc bén từ cặp bàn chân kia.
Nhìn sơ qua như gót hươu, nhưng thực chắc lại là một bộ móng xắc chụm lại.
Hỗn Huyết Thú.
Thần Thú Ngoại Giới - Bạch Kỳ Lân.
Làn khói kia vẫn đang tạo lập thân thể của Bạch Kỳ Lân.
Thế nhưng không ai dám tiến đến gần.
Cỗ lực lượng kia quá quái dị.s
Chính Hồng Mân cũng có ít thông tin về sinh vật này.
Chỉ biết rằng ngài ấy từng đối đầu với nó khi đánh lên trời cao.
Đối đầu với Bạch Thú tại chốn vô danh.
Nhưng đại nhân từng kể...
"Mỗi thế giới có pháp tắc riêng của nó."
"Pháp tắc của một thế giới...Không tác động lên sinh vật từ thế giới khác được."
"Thiên Đạo không cho phép."
Mọi người kỳ thực đều vô cùng ngạc nhiên.
Ngoại Giới ?
Thế giới khác...?
Thái Huy gãi gãi đầu.
"Đầu óc tôi hôm nay sắp điên rồi."
"Thế giới khác thực sự có tồn tại?"
Hồng Mân nhắm mắt định thần.
"Cả một đời chắc gì đã đến thiên nhai."
"Bơi một kiếp vẫn long đong chưa tìm được hải giác."
"Lo nghĩ đến nhiều thế giới làm gì."
"Câu chuyện của ngươi không cần phải như vậy mới thành truyền thuyết."
Thái Huy nhìn Hồng Mân, khẽ cúi đầu.
"Nói rất đúng."
"Vậy bây giờ. Thứ trước mặt kia, làm sao đánh?" Hắn chỉ ngón tay vào Bạch Thú đang thành hình.
Hồng Mân đăm chiêu mà nhìn.
"Ngoại Giới Xâm Lăng, đều sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt."
"Bạch Thú dùng đến Huyết Mạch Kỳ Lân, vốn dĩ đã là liều c·hết rồi."
"Không sớm thì muộn, Thiên Đạo cũng diệt hắn."
Đây là lý do Nhất Thế tồn tại được lâu đến vậy.
Ngoại Giới Xâm Lăng, Thiên Đạo Tất Diệt.
Huyết Mạch Kỳ Lân lưu lạc trong Nhất Thế từ rất lâu, là từ thời kỳ Ngoại Thần Chiến.
Không ngờ lại rơi vào tay Minh Nhật.
"..Vậy ý ngươi là, câu thời gian?" Tâm Kiếm nhìn nàng.
"Đúng." Hồng Mân gật đầu.
"Không thể thôn phệ hắn sao?" Bàn tay của Tâm Kiếm tỏa sáng.
"...Tham ăn tục uống, không có kết quả tốt."
"Nếu cô thôn phệ Bạch Kỳ Lân, chính cô cũng sẽ bị coi là Ngoại Giới." Hồng Mân lắc đầu.
"Đáng lẽ ta nên nuốt chửng hắn từ sớm." Tâm Kiếm trông như tiếc nuối.
"Đứa trẻ này..." Hồng Mân vẻ mặt có chút lo lắng.
Thân thể Tâm Kiếm lúc này sau khi hấp thụ tu vi của Ma Thần.
Đồng nghĩa với chính bản thân cũng đã bị cái chất của Ma Tu đồng hóa.
Nàng đã sinh ra tâm ma.
Điều đó đang lộ ra rõ ràng.
Hồng Mân thở dài.
"Tâm Kiếm, nếu sau trận chiến cô còn sống, và có ý định chiến đấu với Dạ Hoàng."
"Hãy ghi nhớ, Dạ Hoàng có một mối liên kết với Ngoại Giới."
"Dù cho cô đã ở đỉnh cao, vẫn tuyệt đối đừng coi thường hắn."
Tâm Kiếm nhìn Hồng Mân.
Đưa ngón tay út ra.
"Hứa đi."
"A...?" Hồng Mân bất ngờ.
"Cô sẽ không c·hết." Tâm Kiếm nhìn cô.
Hồng Mân ngơ ngác, mắt mở to tròn.
Sau đó bật cười.
"Đứa nhỏ này, nói vớ vẩn gì vậy ?"
Tâm Kiếm đích thực trông rất nhỏ bé.
Dù đang ở trạng thái Tiên Ma Vạn Tượng, nàng vẫn không thay đổi kích cỡ nhiều.
Mang tiếng sống hơn 300 năm, nhưng thực chất thời gian tồn tại của Tâm Kiếm rất ít,
Chỉ khi nào Dạ Hoàng cần sử dụng nàng, nàng mới tỉnh giấc.
Nàng im lặng nhìn Hồng Mân.
Hiện trường có chút lúng túng.
Tay Tâm Kiếm vẫn giơ giơ ra.
"Hứa."
"Sao tự nhiên cô lại quan tâm đến tôi vậy !?" Hồng Mân cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tâm Kiếm tiếp tục im lặng nhìn Hồng Mân.
"Hứa."
"Không ! Tại sao cô lại đòi tôi hứa ?"
Hồng Mân cảm thấy vô cùng tổn thọ khi nói chuyện với đứa trẻ này.
"Bởi vì cô trông như cô đã chấp nhận rằng mình sắp c·hết rồi."
Hồng Mân sững người.
"Tôi từng gặp một kiếm sĩ lưu lạc đến Dạ Hoàng."
"Áo ông ta thêu một ngọn lửa."
"Tay ông ta cầm một lưỡi dao không chuôi, cầm đến rỉ máu."
"Lúc tôi vốn dĩ phải c·hết, ông ta đưa ngón út ra với tôi mà bảo."
"Không một đứa trẻ nào phải chấp nhận việc mình phải c·hết cả."
Tâm Kiếm nhìn ngón tay út của mình.
"Ông ta tự ý móc ngón út của tôi vào."
"Bắt tôi hứa rằng tôi sẽ không c·hết."
"...Sau đó ông ta bế thân xác tôi, chạy vượt qua biển người cầm đao kiếm đang reo hò đòi mạng tôi."
"Tôi thật sự đã không c·hết."
"Những lúc sinh mệnh tôi như khô cạn trên đường vượt qua biển người đòi mạng đó."
"Ông ta nói với tôi."
"Chỉ cần ngươi không muốn c·hết, ta nhất định sẽ không để ngươi c·hết."
Tâm Kiếm đưa ngón út ra.
"Hứa."
"Cô không muốn c·hết, ta cũng sẽ không để cô c·hết."
Hồng Mân ngẩn người.
Cô... đang coi tôi là trẻ con sao ?
Ừ thì luận tuổi tác... Đúng là Tâm Kiếm lớn hơn.
Nhưng...?
Hầy.
Hồng Mân cứng cả họng.
Thái Huy lấy tay khịt mũi, trông vô cùng tự hào.
Lãnh Yên cũng vuốt râu mà cười.
"Tâm Kiếm, cô trưởng thành rồi." Thái Huy bật cười.
"Lão phu được thấy Lãnh Yên Nhi cô nương nói được những lời này, hôm nay c·hết không hối tiếc." Lãnh Yên cũng cười theo.
Tâm Kiếm ngoái đầu nhìn Thái Huy.
"Im đi nhiều lông, giờ anh đánh không lại tôi."
Lại quay ra Lãnh Yên.
"Còn ông nữa Lãnh Yên, nói cái gì đấy, tí ông cũng phải hứa với tôi."
Thái Huy hiện rõ gân máu trên đầu, sắp nổi điên rồi.
"Oắt con kia ! Nói cái gì đấy !? Bạch Thú xong tôi phải dạy dỗ cô một trận !"
"Hô hô...!" Lãnh Yên bật cười, tay đã đưa sẵn ngón út mà đi đến chỗ Tâm Kiếm.
Hồng Mân nhìn cảnh tượng kia, không khỏi mỉm cười.
Nhưng nụ cười kia không lâu, đã thấy Tâm Kiếm lại đưa ngón út ra cho nàng.
"Cười cái gì. Hứa."
"Tâm Kiếm tiểu thư, ta không phải là người thích thất hứa, ta sẽ không hứa việc ta không làm được." Sắc mặt nàng buông lỏng hơn trước nhiều, có chút buồn rầu, nhưng nhiều phần cảm tạ.
"Thế càng phải hứa."
Hồng Mân nhìn ngón út của nàng ta.
"Đến lúc c·hết, vẫn có người muốn ta phải thất hứa."
"Được."
Hồng Mân treo ngón út cùng Tâm Kiếm.
"Ta hứa với cô, hôm nay không phải là ngày ta c·hết."
Tâm Kiếm gật đầu.
"Vậy thì lưỡi kiếm của ta sẽ bảo vệ cô."
ẦM ẦM ẦM.
Rắc rắc rắc.
"Mân Côi... Cô thực sự thích thất hứa nhỉ?"
"Giống như năm xưa ngươi và tên tướng quân quèn kia."
"Hắn tên là gì nhỉ ? Ninh nhừ...!?"
Tiếng cười ma quái vang lên từ thân xác kia.
Lớp vỏ rớt ra kia rung động.
Sau đó lơ lửng, rồi bị Bạch Kỳ Lân hút hết vào trong miệng.
Thân thể nó lập tức to lên nhiều phần.
Phút chốt đã có kích cỡ gần bằng diện tích sảnh Lăng Mộ Ma Thần khi nãy.
"Ngươi im miệng." Gương mặt Hồng Mân trong phút chốc đã trở nên vô cùng tức giận.
"Khà khà khà..."
"Xin lỗi vì để cả ngươi chờ lâu."
Con Bạch Kỳ Lân gầm lên.
Âm thanh vang vọng. Chấn động không gian.
Thanh Hỏa Mâu dưới đất của Bạch Thú lúc này rung rung.
Xong chẳng mấy chốc hóa thành Thuồng Luồng.
Lao đến mà quấn quanh thân Bạch Kỳ Lân.
"Thân thể này có phần mới mẻ."
"Ta sợ không điều khiển được sức mạnh."
"Thứ lỗi nếu bổn tôn g·iết mấy con kiến hôi các ngươi !"
Điệu cười ngạo nghễ của hắn vang lên.
"Ngứa mắt." Tâm Kiếm nheo mày.
Bàn tay nàng tỏa sáng.
Thanh kiếm vô hình kia rung rung lên.
Tỏa ra hào quang sáng chiếu.
"Không cần pháp tắc. Ta vẫn có thể g·iết ngươi."
Tâm Kiếm vung kiếm.
【Chiếm Đoạt: Không Gian】
Phụt.
Gần như lập tức, khoảng cách giữa nàng và Bạch Kỳ Lân đã bằng không.
Ánh mắt hoàng kim kia sáng rực.
【Kiếm Tiên Minh Tưởng】
Lưỡi kiếm chém đến.
Trong mắt Tâm Kiếm, vô số đường kiếm đã hiện sẵn trên thân thể Bạch Kỳ Lân.
【Nhìn Thấu Đạo Hồng Trần】
Roẹt.
Một đường kiếm chém xuyên qua thân thể Bạch Kỳ Lân.
Ánh mắt của Kiếm Tiên Minh Tưởng, cho người sở hữu thấy được Đạo.
Thấy được nhân quả, khí vận một người.
Thấy được Đạo của họ.
Nếu Đạo b·ị c·hém đứt.
Đời cũng vong.
Kỹ thuật này, chính là thủy tổ cho võ học của Hư Kiếm.
【Kiếm Này Chém Đạo Không Chém Người.】
Ầm ầm ầm ầm ầm.
Ngay lập tức, Bạch Kỳ Lân cảm nhận được áp lực khủng kh·iếp đang xâm lấn thân thể hắn.
Nhưng hắn không một chút lo sợ.
Cặp nanh kia như mỉm cười.
"Thuồng luồng, làm việc của ngươi đi."
Con thuồng luồng rắn ngay lập tức vương ra.
Lao đến.
Nhưng nanh không hề giương ra.
"Không ổn...! Lãnh Yên hoảng hốt."
"Tâm Kiếm cô nương ! Mau né !"
Trừng.
Cặp mắt nhắm chặt của Thuồng Luồng Mù bỗng dưng mở ra.
Khựng.
Tâm Kiếm ngây người
Nhát chém Đạo kia bỗng chốc biến mất.
Nàng cắn răng.
Vung kiếm.
【Trả Vạn Vật Về Với Đạo.】
Ầm Ầm Ầm.
Khoảng cách giữa hai người ngay lập tức dãn về như cũ.
Từ đó mà nàng thấy rõ việc gì vừa xảy ra.
Nhát chém Đạo của nàng.
Bị Thuồng Luồng Mù kia thôn phệ.
Sau đó nó nhả về cho nàng.
"Vậy ra từ đầu... Ngươi mang theo một con Thuồng Luồng Mù là để như vậy."
Bạch Kỳ Lân nhe nanh cười.
"Chỉ là một con thú cưng, có gì phải ngạc nhiên ?"
"Ta còn chưa bắt đầu mà."