Chương 214: Bạch Kỳ Lân
"Ầy..." Lãnh Yên thở dài.
Ánh sáng chói lóa lóe lên từ đôi bàn tay của Tam Giác Mã.
Cùng với nó là màn đêm vô tận ngay sau đó.
"Ngươi biết khái niệm Bạch Dạ đối với Võ Đang là gì chứ?"
"Biết." Thái Huy gật đầu đáp lại Lãnh Yên.
Mỗi một thế lực của Nhất Thế, có một cách lý giải riêng về Bạch Dạ.
Đối với những thế lực theo đuổi Đạo. Bạch Dạ chính là thời điểm Thái Dương nuốt chửng Thái Âm.
Nó không phải là Sinh.
Nó không phải là Quy
Nó là Diệt.
Thái Cực là cân bằng.
Theo tư tưởng của Võ Đang, Bạch Dạ chính là đi ngược với Đạo.
Đêm không thể sáng, ngày không thể tối.
Cũng bởi những công pháp như Diệt Lưỡng Nghi, mà thế lực Võ Đang đưa ra thuyết pháp này.
Bạch Thú nhìn thấy ánh sáng chập chờn kia.
Không khỏi hiến hắn tức giận.
Tâm Kiếm thì không ngừng nhìn hắn bằng ánh mắt của một con dã thú.
Hắn nhận ra được, bàn tay của Tâm Kiếm lúc này đang tỏa sáng.
"Ta đang tự hỏi. Thôn phệ Bạch Thú sẽ ngon đến mức nào."
Ánh mắt vô hồn kia nhìn hắn như một con mồi.
"Con khốn. Ngươi thật nghĩ ta là món ăn sao?"
"Lũ các ngươi. Thành công chọc điên ta rồi."
Răng của Bạch Thú run cầm cập vì phẫn nộ.
Lúc này đây, Tam Giác Mã đã hoàn thành Thái Cực Thần Quyền - Diệt Lưỡng Nghi.
"Hồng Mân. Xin hãy chắc chắn là cô bảo vệ sinh mạng mọi người được."
Tam Giác Mã có chút do dự với thứ hắn đang cầm trên tay.
"Thứ này là Cấm Thuật."
Hồng Mân gật đầu.
Lập tức niệm ấn.
【Thế Giới Mà Không AI Phải C·hết】
"Được...!"
"Nó tới đây...!!!"
Tam Giác Mã múa tay dẫn lối cho khối cầu năng lượng khổng lồ đó.
Cuối cùng đẩy nó xuống mặt đất.
"Diệt..."
"Lưỡng."
"Nghi."
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM.
Vạn vật trắng xóa.
Vạn vật tối đen.
Vạn vật hỗn mang.
Vạn vật tái lập.
Toàn bộ không gian sảnh Lăng Mộ Ma Thần...
Không.
Còn xa hơn nữa.
Còn xa hơn 4 bức tường của Lăng Mộ Ma Thần.
Đều chịu ảnh hưởng của v·ụ n·ổ.
Vạn vật hóa thành cát bụi.
4 bức tường bị hủy diệt.
Đẩy mạnh không gian hư ảo đằng sau bức tường đi thật xa.
Như thể luồng năng lượng kia ép buộc không gian phải mở rộng ra.
Tất cả những người ở đây, trong chấn động đó, đều phải c·hết.
Lãnh Yên nhắm mắt mà cảm nhận sự hủy diệt của Diệt Lưỡng Nghi.
Đây là cấm thuật của Võ Đang.
Bởi vì nó không phải là một v·ũ k·hí.
Nó là đồng quy vu tận.
Diệt Lưỡng Nghi không phân địch ta.
Tất cả mọi người trong vùng chịu ảnh hưởng, đều chỉ có c·hết.
Đây là hậu quả của Diệt Đạo.
Nguyên lý của Bạch Dạ đối với Võ Đang cũng như vậy.
Thái Dương nuốt chửng Thái Âm.
Sinh ra Diệt.
Mọi người đều không khỏi bàng hoàng.
Không tin vào mắt mình.
Không gian Lăng Mộ Ma Thần đã trở nên rộng chưa từng thấy.
Nhìn diện tích, có thể nói là cao bằng một ngọn núi, rộng bằng cả cánh rừng.
Vụ nổ kia mở rộng diện tích của của nơi đây.
Tất cả mọi người, đều cảm nhận được c·ái c·hết đến với mình.
"A...! Một con sói trắng...!" Tam Giác Mã hét lên.
"Ôi... Ta trở về với đạo rồi sao..."
"Atrum...! Thần Atrum của tôi...!"
Vô số tiếng rên rỉ vang lên.
Giờ phút này đây, họ đều đang thấy "Thần C·hết".
Lần trước, c·ái c·hết chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
Còn với Diệt Lưỡng Nghi, trong một khoản thời gian ngắn, c·ái c·hết liên tục xảy đến.
Bởi vì thế nên mọi người đang thấy rõ "Thần C·hết" của mình.
Hồng Mân trầm mặc.
Nhìn về trước mặt.
"Tại sao... Mỗi khi em đối mặt với Thần C·hết."
"Đều là anh."
"Ninh Tử."
Hồng Mân cũng đang đối mặt với c·ái c·hết.
Nhưng trước mắt nàng, không phải là một con sói của bộ lạc Dã Lang.
Là Ninh Tử.
"Em sống tại phương Đông không lâu, không lẽ nào thần c·hết của chính mình lại trở thành vị Thần C·hết Phương Đông đi ?"
Nàng thở dài.
Vị Thần C·hết kia mỉm cười.
"Đừng bảo với ta rằng nàng t·ự t·ử để gặp ta đấy?"
"Ta sẽ rất tức giận đấy."
"Không." Hồng Mân lắc đầu.
"Nhưng th·iếp cũng sắp gặp được chàng rồi."
Oành Oành Oành.
Phải mất đến mấy phút, Diệt Lưỡng Nghi mới kết thúc.
Để lại cho mọi người một không gian rộng lớn hoang toàn.
"Nơi này..." Thái Huy cả kinh.
"Tàn dư của Diệt Lưỡng Nghi." Lãnh Yên vuốt râu mà nhìn ngắm xung quanh.
"Vốn dĩ những nơi như Lăng Mộ Ma Thần, được xem là Tiểu Thế Giới."
"Diệt Lưỡng Nghi mang theo Đạo, đã tái lập lại Tiểu Thế Giới này theo cách thô sơ nhất. Mở rộng nó ra."
"Thật đáng sợ." Thái Huy nuốt nước bọt.
Sau một hồi dư chấn.
Cuối cùng mọi người cũng hoàn hốt.
Tất cả mọi người ở đây đều vừa trải qua "Cái C·hết"
"Chúng ta... thắng chưa?" Diệt Ma ngã quỵ.
Cảm giác vừa rồi chính là c·ái c·hết.
Hắn có chút sợ.
Lạnh lẽo. Cô độc. Không có gì cả.
Tiến về với hư vô.
"Chưa..." Mr.Feather có chút hoảng sợ.
"Hắn vẫn còn đó." Albert nheo mắt nhìn.
Tại vị trí đáng lẽ Bạch Thú phải đứng.
Lúc này có một quả trứng to lớn, cao gần 5 mét.
Vỏ bên ngoài bằng vàng kim, tạo thành hình vảy rồng.
Hoàng kim đang được nung đỏ, màu sắc cho thấy rõ chúng đã ở ngưỡng hóa thành thể lỏng.
"Tên ấy vẫn còn hình thái bảo mệnh để sống qua khỏi đòn đánh kia."
"Thật đáng sợ." Độc Vương có chút run sợ.
Đòn Diệt Lưỡng Nghi vừa rồi thật sự quá kinh sợ.
Thả một đòn như vậy trong thành phố, chỉ có thể nói là đồ thành.
Thực lực Hóa Đế là như vậy sao...
Không.
Hóa Đế bình thường cũng không mạnh như vậy.
Độc Vương nhìn nhận được.
Đây là thực lực của Trương Đường.
"Nếu chúng mạnh như thế này... Một chút nữa sẽ thật khó thoát khỏi vòng vây."
"Những bí mật của ta mà bị lộ ra... Sợ là Atrum Pestis sẽ không còn tồn tại được."
Hắn đang rất lo lắng.
Nếu không chạy thoát, nhất định sẽ có một cái kết còn tệ hơn cả c·ái c·hết.
.
.
.
Quả trứng vàng kim kia rung động.
Vô vàn hoa văn cổ quái đang hiện ra trên vỏ.
Nó rung động, lúc sáng lúc tối, như thể đang hít thở.
"Lại chiêu trò của hắn sao? Để ta phá hủy nó!" Thái Huy chuẩn bị tung kiếm.
Nhưng ngay lập tức Tâm Kiếm đã đưa tay ngăn lại.
"Đừng."
Nàng nhìn ra được.
"Quả trứng đó... Không bình thường."
Một thứ gì đó rất kỳ lạ tỏa ra từ quả trứng khổng lồ đó.
Hồng Mân cũng không dám động vào.
"Đây là khả năng của 【Huyết Mạch Kỳ Lân】..."
"Khi người sở hữu Huyết Mạch c·hết, sẽ một lần nữa tái sinh thành 【Kỳ Lân】."
"Mà Kỳ Lân..."
"Nó không thuộc về Nhất Thế..."
Tâm Kiếm gật đầu.
Ra là vậy.
Nàng cảm nhận được vật kia vô cùng kỳ dị.
"Tôi cảm nhận được... Pháp tắc của tôi không có tác dụng với quả trứng kia."
"Đến cả pháp tắc của cô...?" Lãnh Yên rợn người.
Thứ kia rốt cục là gì ?
Bất chợt.
Quả trứng rung động.
Rắc.
Các vết nút được tạo nên.
Sau đó dần dần mở rộng.
Rầm rầm rầm.
Ầm ầm ầm.
"Đây là...!?"
"...Tại sao...?"
Cảm giác này.
Là cảm giác như lúc Đại Đạo Đường mở ra.
Tại sao lại xảy đến một lần nữa...!?
"Chư vị bình tĩnh. Đừng hoảng sợ." Hồng Mân nhìn quả trứng.
"Thay vì lo sợ cảm giác này, lo sợ thứ đến sau đó đi."
"Cảm giác các vị vừa cảm nhận, là cảm giác khi một thứ từ ngoại giới, từ ngoài thế giới này xuất hiện."
"Giống như Đại Đạo Đường."
"Nó chỉ là hồi chuông báo cho mọi người."
"Kỳ Lân đang được sinh ra thôi."
.
.
.
"Vốn dĩ ta định chờ đợi Hắc Y Thiên Ma tới mới sử dụng con bài này."
"Nhưng có vẻ như con ả đấy cũng không tới nữa rồi."
Rắc...!
Móng vuốt đâm xuyên quả trứng kia.
Bắt đầu kéo một đường móng dài.
Phá vỡ lớp vỏ.
Ầm ầm.
Rắc rắc.
Vô số vỏ trứng đã rơi xuống mặt đất.
Ngay lập tức nung chảy mặt đất, tạo ra tiếng xèo xèo.
Lún dần như thể mặt đất chỉ là cát.
Thần Thú Ngoại Giới...
Bạch Kỳ Lân.
"Hãy trở thành bữa ăn cho ta đi lũ con người khốn khổ."