Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 159: Hắn Muốn Làm Diễn Viên




Chương 159: Hắn Muốn Làm Diễn Viên

"Tên ngốc đó rất thích đóng vai phản diện."

Nhận Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói.

"Hả?" Gần như toàn bộ Đan Nguyệt Bang đều thốt lên.

Chỉ có Mì Hảu Hảu đang nghiêm túc giơ bảng quảng cáo.

"Chính xác hơn, là hắn thích làm diễn viên."

Nhận Nguyệt bật cười.

"Năm hai, có lần khi hai đứa đi chơi, hắn có nói ước mơ của mình."

"Vào trường Nghệ Thuật Điện Ảnh."

"Sau này đsong những bộ phim thật kinh điển, như những người trên màn hình."

"Từ bé đến lớn, cuộc sống của hắn ngoài học hành là gắn với chiếc TV."

"Bố mất sớm, mẹ hắn đi làm gần như không có thời gian rảnh."

"Chỉ có thể để hắn bầu bạn cùng với màn hình TV."

"Buổi hẹn đầu, em với hắn là đi xem phim."

"Đó cũng là lần đầu tiên hắn được xem trên màn ảnh rộng."

"Kh·iếp... bị quản chặt đến vậy sao." Song Uyên lè lưỡi.

"Nhà hắn giàu lên hoàn toàn là nhờ thực lực của mẹ."

"Bố mất sớm, trong cảnh nợ nần, một mình bà ấy lo tất cả."

"Cũng vì thế nên Đạp Tuyết cũng hiểu chuyện, không làm phiền bà."

"Thế nên hắn mới chăm chú học, không la cà lêu lổng."

"Mẹ hắn đủ bận rộn rồi, nên nếu được. Hắn muốn bà đỡ phải lo."

"Cũng vì thế nên tự hắn khép kín rất nhiều."

"Và đoán xem chuyện gì xảy ra khi một đứa trẻ sống khép kín trong thời gian dài?"

"Hắn bị ngơ hả?" Mì Hảu Hảu quay sang nhìn mà nói.

"Ừ."

"Giao tiếp giữa người với người phải được học dần."

"Thấy một đứa vô duyên trong nhóm, một phần là do tính cách, một phần chính là người đó chưa biết hành xử sao cho đúng."

"Chê phụ nữ xấu là kì cục, mời phòng ban đi ăn mà khi sếp bảo không ăn bảo đỡ tốn là vô lễ vô cùng."

"Không hiểu được rằng phải đối xử với mọi người ra sao."

"Cũng bởi hạn chế trong việc biết bao nhiêu là đúng, bao nhiêu là vừa phải, bao nhiêu là quá mức."

"Những người như vậy là những người dễ làm sai hay phạm tội nhất." Nhận Nguyệt thở dài.

"Một kẻ theo dõi, stalker có thể thậm chí không biết việc mình làm là sai. Vì kiến thức xã hội của hắn quá kém để hiểu về khái niệm riêng tư."

"Một kẻ h·ành h·ạ động vật từ bé hiển nhiên không hiểu được rằng làm như vậy là sai. Vì có khi chúng còn không hiểu tại sao điều đó là sai."

"Đạp Tuyết... May mắn là hắn chưa bệnh hoạn."



"Nhưng hắn vẫn chưa biết chừng mực."

Quý Mộng gật gù.

"Vậy ý em là hắn bị trung nhị tưởng mình là phản diện trong truyện?"

"...Gần gần vậy."

Nhận Nguyệt đăm chiêu.

"Hắn thích đóng vai một người nào đó hay một nhân vật nào đó trong đời sống thường ngày."

"Khá giống Method Acting, em nghĩ vậy."

"Coi như là tập luyện kỹ năng diễn xuất."

"Cũng vì thế nên khi em quen hắn em cũng không phiền."

"Đôi lúc còn thấy buồn cười cơ." Nhận Nguyệt mỉm cười.

"Và...?" Song Uyên nhận ra ngay.

"Chắc chắn là sẽ có chuyện xảy ra nhỉ?"

Nàng có thể đánh hơi được, hành động như vậy về lâu về dài sẽ có ảnh hưởng.

Nhận Nguyệt lẳng lặng gật đầu.

"Con người ta khi stress, có thể làm nhiều thứ."

"Có nhiều người khi stress không thể làm gì, có nhiều người khi stress lại phát huy năng lực nhiều nhất có thể."

"Có người ăn rất nhiều khi stress. Có người ngủ rất nhiều."

"Mỗi người đều có một thứ riêng mà họ làm khi áp lực."

"Với Đạp Tuyết, đó là diễn."

"Diễn một nhân vật mà hắn ưa thích."

"Thật không may, nhân vật hắn ưa thích, lại là một tên t·ội p·hạm."

Cả nhóm bỗng chốc lạnh người.

"K...Không có gì phạm luật xảy ra chứ?"

"Ừm thì... Chắc là không?"

.

.

.

Đạp Tuyết đang dùng Vạn Kiếm Quy Tông đẩy sát thương lên Hư Ảnh Nhập Ma.

Kỹ năng này thực sự rất nhàn, không yêu cầu kỹ năng nhiều.

Chỉ việc đính hướng và để nó liên tục xả sát thương.

Nhưng những lúc không cần dùng não nhiều, lại là lúc một người dễ bị trôi đi trong dòng suy nghĩ.

Nhìn thấy Nhận Nguyệt khi nãy, khiến hắn nhớ lại nhiều ký ức năm xưa.



.

.

.

"Con không thương mẹ sao?"

"Mẹ à...Không..."

"Là con không thương mẹ ! Mẹ đi làm vất vả bao nhiêu năm nay ! Chỉ để con vì một nhỏ con gái mà không nghe lời mẹ? Ngăn mẹ?"

"Mẹ sai sao !? Mẹ thương con là mẹ sai sao? Mẹ cho con đi học, muốn con sau này thành đạt, mẹ đâu có làm gì sai?"

"Mẹ đã dặn không được yêu đương, vì sợ con gặp phải mấy thứ như thế này này !"

"Mẹ đã bảo rồi. Bỏ ngay đi. Làm diễn viên dễ gì con kiếm được tiền ? Trăm người, ngàn người mới có một vài người thành công."

"Con nghĩ tiền dễ kiếm sao? Mẹ hằng ngày đi làm từ sáng đến chiều để cho con ăn học, nên con nghĩ là muốn sống sung túc dễ dàng sao?"

"Lớn đầu rồi mà không biết nghĩ. Chỉ nghĩ những thứ viển vông. Ước mơ ? Ước mơ nuôi sống được con sao?"



"Chỉ có tiền ! Kiếm ra tiền ! Tiền mới nuôi sống được con."

"Con ả đó ? Nó có gì !? Mẹ nó bán mì ngoài chợ, bố nó làm công nhân bình thường ! Mẹ coi cả rồi ! Quen nó con được gì sao !?"

"Nó chỉ muốn bòn rút tiền của con thôi ! Tiền của mẹ thôi !"

"Sống thì phải biết suy nghĩ đi ! Bây giờ nó có mua tặng cho con cái gì, rốt cuộc cũng chỉ là để bước chân vào cái nhà này, ăn bám cái nhà này thôi !"

Tiếng chửi bới cáu gắt của một người mẹ không ngừng vang lên.

Nhận Nguyệt khóc.

Nàng tựa người vào cửa đang đóng chặt, dúi đầu vào hai đầu gối mà ngồi khóc.

Đạp Tuyết và mẹ của hắn đang cãi nhau ngoài kia.

Đây là trước cửa nhà của Nguyệt Nhận.

Đáng lẽ, hôm nay đã là một ngày rất vui.

Đạp Tuyết và nàng đi chơi.

Cùng nhau nắm tay về.

Hắn lại hái một đóa hoa dại, đưa cho nàng.

Nắm tay mà cùng nhau về.

Thế nhưng đợi trước cửa nhà nàng là mẹ của Đạp Tuyết.

Bà nhìn con trai mình nắm tay nàng, ngay lập tức giật tay hắn ra.

Buông lời chửi bới.

"Mày bỏ con trai tao ra ! Con đĩ này !"

Nàng rất sốc.

Lần đầu tiên bị chửi bằng một từ nặng như vậy.

Nhất thời thật sự không biết nói gì.

"Mẹ ! Sao mẹ nói vậy !"



Đạp Tuyết lúc đó cũng hoảng hốt mà ngăn mẹ hắn lại.

Thế nhưng sau đó chỉ toàn là tiếng chửi bới của mẹ hắn.

"Ngăn ? Con ngăn mẹ !? Con trai lớn rồi, biết hỗn láo mất dạy rồi phải không ?"

"Cái con đĩ này dạy con cãi lại mẹ đúng không !?"

Tiếng quát tháo cứ liên tục vang lên.

"Không ai dạy con cả ! Nhưng chưa gì mẹ đã mắng Nhận Nguyệt như vậy là sao !"

"Nói sai sao ? Học hành không lo học hành ! Đi dụ dỗ con trai nhà người khác bỏ học đi chơi !"

"Mẹ để con học là lo cho tương lai con, yêu đương cái gì ! Sau này mẹ sẽ kiếm một con vợ cho con !"

"Con không muốn ! Điểm số thành tích con đều không tụt giảm một tí nào. Muốn đi chơi với người con yêu là sai sao?"

"Yêu !? Con biết gì về cái chữ yêu !"

Sau đó thì ánh mắt phẫn nộ của mẹ hắn nhìn vào nàng.

Tay giơ ra.

Bốp.

"Mẹ!"

Đạp Tuyết hoảng hốt.

Nhận Nguyệt không hiểu gì.

Nàng chỉ biết nàng vừa nhận một cái tát thật mạnh.

Mạnh đến sưng đỏ.

Nàng đứng yên mà trợn mắt nhìn bà.

Hốc mắt sưng đỏ.

Rưng rưng nước mắt.

Đã sắp chảy ra rồi.

Cơ thể vẫn chưa tiếp nhận được cú tát đó.

"Mày nhìn cái gì ! Con đĩ này ! "

"Lựa ai ngang hàng với mày ấy ! Đừng có mà trèo cao !"

"Dễ ăn lắm à !!!"

Lại một cái tát tiến đến.

Lần này Đạp Tuyết lấy tay chặn cái tát đó lại.

Sau đó dùng tay đẩy Nhận Nguyệt vào nha.

"Em vào trước đi!"

Hắn sợ mẹ hắn lại đánh nàng thêm một phát nữa.

Tim hắn sau cú tát kia như vỡ tan, đau lòng đến tột cùng.

"Mẹ ! Thôi đi !"

"Mày bỏ tay ra ! Tao đ·ánh c·hết con đĩ đó !"