Chương 158: Hắn Thích Hoa Dại
"Hư Kiếm Cung của Hoa Sơn ?" Thiên Vỹ có chút bất ngờ.
"Vậy hóa ra Võ Đang luôn miệng tuyên truyền, bảo với mọi người Kiếm Tiên thuộc Võ Đang là sai sao?"
Ngạo Thiên cũng quay sang nhìn.
Thú vị.
Sau đợt Thu Vũ Thành được lập nên, do hắn sở hữu nhiều lãnh thổ gần Võ Đang nên có nghe qua.
Võ Đang tuyên truyền việc Kiếm Tiên năm xưa là người của Võ Đang.
Ngạo Thiên lúc đó không quan tâm mấy, chỉ nghĩ đó là một thông tin bên lề.
Không ngờ giờ mới lòi ra đó là một thông tin sai sự thật.
Hắc Y Thiên Ma chống cằm nhìn màn hình mà kể chuyện.
"Gần như chả ai biết hắn thuộc Hư Kiếm Cung đâu. Trên đời này có khi chỉ có mình ta."
Bởi lẽ ở vòng lặp này, chưa có Kiếm Tiên.
Cách các vòng lặp của thế giới này diễn ra có phần rất kỳ lạ.
Lịch sử của vòng lặp trước sẽ len lỏi được đến vòng lặp này.
Và thế gian sẽ xem nó như một phần của quá khứ.
Thế nên nhiều tranh luận về lịch sử đôi lúc diễn ra.
Ví dụ như một sự kiện từ vòng lặp trước được ghi chép trong sách.
Nó nói "Hằng Sơn bị một kiếm quét ngang, tan thành tro bụi."
Thế nhưng Hằng Sơn vẫn còn đứng vững đó.
Vậy là không đúng lịch sử.
Sẽ khiến nhiều kẻ không biết đến vòng lặp tỏ ra ngờ vực.
Việc Kiếm Tiên thực chất trước kia là đệ tử Hư Kiếm Cung vì vậy cũng ít người biết.
Hắc Y Thiên Ma biết nguyên do cho hiện tượng này, nhưng cũng chỉ một phần.
Là do khả năng của Vị Thần Lịch Sử - Trích Tinh Vọng Nguyệt Chân Tiên.
Là một tồn tại hùng mạnh.
Đẳng cấp của Trích Tinh Vọng Nguyệt Chân Tiên có thể so sánh là ngang hàng với Vĩnh Dạ Nguyệt Thố hay Thần Khải Huyền.
Đó là theo ý kiến của Hắc Y Thiên Ma.
Họ là những tồn tại vượt qua Thiên Đạo.
Không bị ảnh hưởng bởi Bạch Dạ.
Vĩnh Dạ Nguyệt Thố đã chạy xuyên qua không biết bao nhiêu cái Bạch Dạ rồi.
Đi qua không biết bao nhiêu vòng lặp.
Trích Tinh Vọng Nguyệt Chân Tiên cũng vậy.
Ông là người ban cho thế giới lịch sử của tổ tiên.
Khắp nơi trên thế giới đều có điện thờ của ông.
Bất kể Nhân Yêu hay là Ma, đều thờ phụng Chân Tiên.
Nhưng lịch sử Chân Tiên để lạ hầu hết là qua lời truyền miệng.
Muốn nhìn thấy lịch sử chân chính của thế giới, ngươi phải tìm được Trích Tinh Vọng Nguyệt Điện.
Ở thời đại này, không ai biết nó ở đâu cả.
Ừ thì.. ngoại trừ nàng.
"Võ Đang nhận biết kiếm thuật của Kiếm Tiên, nên mới nhận rằng Kiếm Tiên là tổ tông của họ."
"Thực chất là do tuổi trẻ khinh cuồng, Kiếm Tiên đã một mình một kiếm đi khắp thế gian để học tập về Kiếm."
"Thế nên hắn cũng có kiến thức của vô số kiếm phái."
"Từ đó tự tạo nên lưỡi kiếm cho riêng mình."
Thiên Vỹ mồm đã chữ O, ồ lên mà chăm chú nghe Hắc Y Thiên Ma giảng giải.
"Rất nhiều lần em cũng suy nghĩ rồi, pháp tắc của Kiếm Tiên chắc là còn lợi hại hơn tỷ tỷ?"
"Ít nhất cũng phải Phá Hủy Pháp Tắc rồi?"
Đôi lúc Thiên Vỹ Yêu Vương cũng không dám tin điều này.
Vì Pháp Tắc của Kiếm mà Hắc Y Thiên Ma đạt được đã là đệ nhất thế gian này.
Không có kẻ nào dám bảo mình hiểu pháp tắc của Kiếm hơn Hắc Y Thiên Ma.
Hắc Y Thiên Ma nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương, bật cười mà dùng ngón tay búng trán nàng.
"Ái ! Tỷ tỷ kỳ cục !"
"Tại vì ngươi vẫn còn là một con ếch ngồi đáy giếng nên mới nghĩ ta lợi hại."
"Sức mạnh của ta bây giờ không bằng một gốc khi ta còn ở bên cạnh Kiếm Tiên."
"Phá Hủy Pháp Tắc chỉ là bước đầu tiên thôi."
"Ta không dùng các đẳng cấp sau của Pháp Tắc, là bởi vì ở đẳng cấp Thiên Ma không đủ sức điều khiển."
"Pháp Tắc của Kiếm Tiên, đã ở một mức độ ngươi không tưởng tượng nổi."
"Một kiếm chém bay ngọn núi?"
"Một kiếm chém bay khái niệm bất tử?"
"Thế vẫn tầm thường."
"Tự suy nghĩ Kiếm Tiên đã đạt tới đẳng cấp nào đi."
Thiên Vỹ Yêu Vương ngây ngô như một đứa trẻ mà nghe lời Hắc Y Thiên Ma.
Lợi hại như vậy...?
Trong khi đó, Ngạo Thiên ở bên cạnh lắng nghe hai người.
Ra vậy.
Ta không hiểu gì cả.
Pháp Tắc ?
Lưỡi kiếm của riêng mình ?
Một kiếm chém bay khái niệm bất tử cũng chỉ là tầm thường ?
.
.
.
"Lúc đó ta hỏi tại sao lại tỏ tình với em. Vì vốn dĩ em với hắn cũng ít nói chuyện."
"Hắn bảo."
"Thích ngươi..."
"Thích nhìn nụ cười của ngươi mỗi sáng khi tới lớp."
"Nhìn ngươi lúc nào cũng cười tươi như hoa."
"Nhìn thấy ngươi như vậy, trong lòng ta cũng ấm dần."
"Không còn một hạt bụi đau khổ luyến lưu mà vốn dĩ hằng ngày sẽ có."
Lâm Nương trợn mắt.
Song Uyên tặc lưỡi một cái.
"Má cái thằng lồng bàn này mồm cũng dẻo đấy."
"Thảo nào dụ được Nhận Nguyệt nhà ta."
Nhận Nguyệt che miệng cười.
Trong tâm trí nàng cũng nhớ đôi chút về ngày ấy.
Quả thực có chút ngượng.
"Khi ấy em tươi cười nhiều vậy sao Nhận Nguyệt?" Quý Mộng vui vẻ hỏi.
"A... chắc là vậy."
Nàng gần đây có phần ít cười nói hơn nhiều.
Những năm tháng đó trong lớp ai cũng đặt biệt danh cho nàng là Hoa Hướng Dương.
Lúc nào cũng tươi cười.
"Thế em đồng ý sau đó à?" Lâm Nương tò mò.
"Chưa ạ... Dù gì cũng ít nói chuyện với nhau, đồng ý ngay thì em không nghĩ tới."
"Dù lúc đó cảm tình cũng có một chút."
Nhận Nguyệt đan đôi tay của mình.
Có chút thẹn thùng khi nhớ lại.
"Năm đầu tiên thì hai đứa vẫn đi học cùng, đi chơi cùng thôi."
"Thời gian đó em mới nhận ra hắn có chút kì lạ."
"Mỗi lần rủ đi chơi, đều đúng một khung giờ nhất định."
"Thứ 7, hai giờ trưa."
"Đi đâu chơi cũng đúng hai giờ sau sẽ về."
"Ban đầu em cũng chỉ nghĩ là hắn bận thôi."
"Nhưng lâu dài thì mới biết được."
"Hắn bị mẹ hắn quản."
"Quản từ bé."
"Mọi việc đều đã được lên lịch sẵn."
"Hai tiếng vào thứ bảy đó là thời gian duy nhất hắn có thể đi chơi cùng em."
"Mà vốn dĩ, đó cũng không phải là thời gian rảnh."
"Thầy dạy thêm của hắn biết việc hắn theo đuổi ta, nên cố tình chừa lại thời gian hôm đó cho hắn có thể đi chơi."
"Chính ông cũng không nhìn nổi lịch học dày đặc của Đạp Tuyết."
Lâm Nương gật gù.
Cái này thì nàng hiểu được.
Hồi đi học phụ huynh nàng cũng cho nàng một cái lịch học c·hết lên c·hết xuống.
Sau này ở tuổi nổi loạn nàng... quậy tưng bừng.
Nhà mới thay đổi lịch học đi rất nhiều.
Nếu không bây giờ tính cách Lâm Nương đã như tiểu thư đài các rồi.
Không chợ búa mày tao như bây giờ.
"Vậy là năm thứ hai, em quen hắn?"
"Vâng ạ." Nhận Nguyệt gật đầu.
"Tên đó không phải lãng mạn kiểu cố tình, mà là kiểu ngây ngô."
"Đôi lúc cũng buồn cười."
"Thế nên cũng quen."
Nhận Nguyệt ánh mắt có chút đượm buồn.
"Có lúc hắn tặng em một bông hoa dại."
"Tiện đường mà nhặt."
"Không phải do hắn không có tiền mua bông, chẳng phải do hắn coi thường gì em."
"Hắn chỉ bảo là."
"Hắn thích hoa dại."
"Không cần biết tên, không cần biết nguồn gốc."
"Chỉ cần khiến hắn hạnh phúc khi nhìn thấy, thế là đủ."
"Bông hoa dại này làm hắn nghĩ đến em."
"Nên hắn mang theo, tặng em."
"Để những thứ hắn ưa thích cùng một chỗ."
"Thì ra cảm giác coi phim thanh xuân vườn trường là vậy." Quý Mộng thở dài.
"Không ngờ tên Đạp Tuyết này cũng có một thời ngây ngô như vậy." Lâm Nương cười khoái chí.
Cảm giác như tìm ra điểm yếu của Đạp Tuyết.
"Không ngờ hắn cũng có lịch sử như vậy." Vô Thường gật gù.
Ủa ?
Lâm Nương quay sang nhìn cái đầu Vô Thường đang xen vào.
"...Ngươi không lo đánh phó bản, ra đây hóng chuyện làm gì?"
"Giai đoạn trước 10% không cần ta chỉ đạo, thanh xuân vườn trường lại là thể loại phim ưa thích của ta. Đang ngồi rung đùi nhìn màn hình cũng phải nhảy vào buồng máy hóng."
"Vậy luôn? Ngồi xuống ! Vừa hay nó cũng là thể loại phim ta ưa thích đó nha !" Lâm Nương vỗ vỗ ghế.
"Tới luôn tới luôn !" Vô Thường ngồi xuống mà đôi mắt đã vô cùng hóng hớt.
Nhận Nguyệt nhìn những ánh mắt chờ mong kia, không khỏi thở dài.
Không có đường lui rồi.
"Nhưng sau này... em biết được thêm một khía cạnh khác của Đạp Tuyết."