Một người như Trác Dương Phong mà cũng biết chăm sóc người khác nữa hay sao? Sau khi kiểm tra lại một lượt cho Thẩm Quân Dao xong, khuôn mặt của Lục Ngạn mới dãn ra, anh quay sang vỗ vai của Trác Dương Phong.
"Cô ấy cũng hạ sốt rồi, không còn sốt cao như vừa nãy nữa.
Đợi cô ấy tỉnh lại nữa là xong, muộn rồi, em cũng nên nghỉ ngơi đi"
"Em biết rồi, cảm ơn anh, bác sĩ Lục"
Lục Ngạn khẽ bật cười vỗ vai của Trác Dương Phong một cái.
"Khách sáo gì chứ? Gọi anh là Lục Ngạn được rồi"
Hai người nói gì đó với nhau vài câu, Lục Ngạn mới liếc nhìn người con gái đáng thương kia, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
Lục Ngạn ở lại đây một lúc, kiểm tra xem Thẩm Quân Dao đã không còn gì đáng ngại nữa thì lúc này Trác Du Hiên đã đặt chân vào đây.
Hắn lạnh lẽo liếc nhìn người con gái đáng thương đang nằm trên giường, rồi quay sang nói với hai người, một người là em trai, một người là bạn thân của hắn.
"Hai người còn ở đây làm gì nữa, mau xuống nhà đi.
Ở đây nữa là bị sự dơ bẩn của cô ta bám vào người đấy.
Xuống nhà đi, mặc xác cô ta."
Trác Du Hiên trừng mắt nhìn người con gái hai mắt vẫn nhắm chặt, đôi mi thỉnh thoảng còn hơi run lên kia mà tàn nhẫn nói ra những lời đó, vô tình, độc ác mà chẳng hề thương xót cho người con gái đáng thương ấy đã bị hắn dày vò đến mức như thế này.
Hản ta khoanh tay trước ngực, thái độ vô cùng ung dung, chả màng đến việc gì.
Trác Dương Phong đang định nói gì đó nhưng bị Lục Ngạn cản lại, anh cũng chỉ gật đầu với Trác Du Hiên.
"Mình biết rồi, đợi mình thu dọn đồ đạc rồi đi xuống"
Sau đó, anh ra hiệu cho Trác Dương Phong, bảo cậu ấy lúc này không nên cãi lại Trác Du Hiên.
Điều đó chỉ khiến cho Thẩm Quân Dao bị hại thêm mà thôi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Có lẽ, Trác Dương Phong cũng đã hiểu ý của Lục Ngạn, cậu đành phải giữ im lặng cùng với Trác Du Hiên, anh trai của cậu cùng với Lục Ngạn đi xuống nhà.
Trác Du Hiên lấy ra mấy chai rượu vang đắt tiền ở trong tủ ra, dù sao hai người cũng lâu ngày không gặp nhau.
Hôm nay, Trác Dương Phong cũng đòi ở lại đây, mặc cho Trác Du Hiên dò hỏi lý do vì sao cậu đến đây, Trác Dương Phong cũng nhất định không chịu nói.
Trác Du Hiên thấy thế cũng mặc kệ, để cho đứa em trai trời đánh này của mình muốn làm gì thì làm.
Ba người bọn họ uống với nhau đến đêm khuya, nói với nhau rất nhiều chuyện, kể cả chuyện của Thẩm Quân Dao.
Nhắc đến Thẩm Quân Dao, thái độ của Trác Du Hiên lập tức thay đổi, hắn trở nên vô cùng phẫn nộ.
Mặc cho em trai và bạn thân dốc sức khuyên ngăn hẳn, hẳn vẫn không chịu buông tha cho người con gái đáng thương ấy.
Không biết ba người uống với nhau cho đến khi nào, lúc Trác Du Hiên trở về phòng mình, người hắn đã nồng nặc mùi rượu.
Tuy nhiên, Trác Du Hiên vẫn không hề say, không những vậy hẳn ta vẫn còn rất tỉnh táo là đằng khác.
Quách Tịnh Kỳ thấy Trác Du Hiên trở về phòng, cô ta vội vàng chạy đến đỡ lấy người của hắn, thái độ của người phụ nữ này ân cần như một người vợ vậy.
"Du Hiên, anh ra sao rồi? Có sao không anh?"
"Anh không sao đâu."
Trác Du Hiên hờ hững trả lời Quách Tịnh Kỳ, để mặc cô ta đỡ hắn nằm xuống giường.
Nhưng nhìn thấy người phụ nữ kia vất vả chăm sóc hắn kia, dưới ánh đèn ngủ, gương mặt của người phụ nữ có chút ửng hồng, vài giọt mồ hôi khẽ rơi ra, lại khiến cho Trác Du Hiên liên tưởng đến Thẩm Sơ Vũ, người con gái mà Trác Du Hiên tìm kiếm bao nhiêu lâu nay nhưng lại không rõ tung tích.
Ngay lập tức, Trác Du Hiên kéo Quách Tịnh Kỳ về phía mình, cô ta chưa kịp phản ứng thì hắn đã ngậm lấy môi của cô ta.
Trong căn phòng bỗng dưng vang lên những tiếng rên rỉ kiều diễm cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông như đang hoà làm một với nhau.
Cả căn phòng lúc này ngập tràn mùi vị của tình dục.
Sau khi thoả mãn, Quách Tịnh Kỳ mệt mỏi gối đầu lên ngực của Trác Du Hiên, gương mặt của cô ta có chút phiếm hồng.
Trác Du Hiên ôm lấy thân thể trần truồng của người phụ nữ, hai mắt hẳn khép hờ lại nhưng lại không làm đau Quách Tịnh Kỳ như cách hắn đối xử với Thẩm Quân Dao.
Quách Tịnh Kỳ hơi ngẩng đầu lên, vô tình cọ cọ đầu vào ngực hản.
Trong căn phòng im lặng chỉ có tiếng thở đều đặn, mãi cho tới khi lấy lại được một chút sức lực, Quách Tịnh Kỳ mới hỏi Trác Du Hiên.
"Du Hiên, cô gái kia là vợ của anh sao?"
Nhìn ánh mắt chuẩn bị khóc kia của Quách Tịnh Kỳ, Trác Du Hiên đưa tay vuốt ve tóc của cô ta, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng từ từ an ủi cô ta.
"Em đừng nghĩ lung tung, cô ta không phải là vợ anh"
"Nhưng mà em trai của anh....!
"Em đừng có nghe nó nói bậy, nó không biết chuyện gì nên nói lung tung như vậy thôi.
Anh giữ cô ta lại, chẳng qua là cô ta đối với anh vẫn còn giá trị lợi dụng thôi.
Còn bây giờ trong lòng anh chỉ có em"
Quách Tịnh Kỳ nghe Trác Du Hiên nói thế, trong lòng của cô ta vô cùng vui vẻ.
Cô ta cười với Trác Du Hiên vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, nhưng rất nhanh sau đó gương mặt của cô ta trở nên sầu não khiển Trác Du Hiên vô cùng lo lắng cho Cô †a.
"Em làm sao vậy?"
"Hình như....!
Hình như em trai của anh không thích em thì phải...!
Em chỉ muốn ở lại giúp đỡ mà cậu ấy cứ liên tục đuổi em đi"
Quách Tịnh Kỳ bày ra vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Thật ra ở trong lòng của cô ta vẫn còn để bụng chuyện Trác Dương Phong tỏ thái độ khó chịu với mình lúc nãy.
Trác Du Hiên nhẹ nhàng hôn lên trán của cô ta, hắn cũng cảm thấy xót xa trước sự đáng thương này của Quách Tịnh Kỳ.
Không biết phải làm thế nào, hắn chỉ đành tìm cách an ủi Cô ta.
"Em đừng để bụng chuyện này, thật ra từ nhỏ Dương Phong là như vậy đấy.
Cứ từ từ rồi nó sẽ nhận ra tấm lòng của em thôi.
Em cũng đừng buồn nữa, hay là mai anh chuyển tiền cho em, để cho em đi mua sắm thỏa thích nhé"
Nghe đến đây, hai mắt của Quách Tịnh Kỳ ngay lập tức sáng rực, cô ta vô cùng vui mừng gật đầu, miệng liên tục nói lời cảm ơn với Trác Du Hiên.
Nhìn Quách Tịnh Kỳ vui vẻ, trong lòng của Trác Du Hiên cũng cảm thấy vui vẻ phần nào.
Hai người bọn họ ôm nhau cùng chìm vào trong giấc ngủ, thoả mãn hưởng thụ không gian riêng mà chẳng hề để tâm đến người con gái đáng thương dưới nhà kia.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quân Dao cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô cảm thấy đầu của mình cực kỳ đau nhức, chân tay thì rã rời ra cứ như cô vừa mới ngủ dậy sau một thời gian dài vậy.
Thẩm Quân Dao đau đớn ngồi dậy, thì ở bên tai của cô có một giọng nói vang lên.
"Chị tỉnh lại rồi à? Mau, mau dậy ăn chút gì đó cho khỏe đi rồi nghỉ ngơi tiếp."
Thẩm Quân Dao quay sang thì thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi đang bê tô cháo đặt lên bàn, gương mặt cùng với ngũ quan rất thanh tú, Thẩm Quân Dao không khỏi cảm thấy tò mò mà hỏi.
Thanh âm khó khăn phát ra, giọng nói của Thẩm Quân Dao đã khàn đặc lại vì bị cảm.
"Cậu là ai vậy? Tại sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Quân Dao gắng gượng mãi mới nói ra được..