"Trác Du Hiên, mình không muốn xen vào chuyện riêng của cậu, nhưng mình nhắc cậu một câu, sau này đừng hối hận đó"
Ánh mắt lạnh lẽo của Trác Du Hiên nhìn thẳng về phía Lục Ngạn, lời nói của hắn vô cùng chắc chắn, chắc như đinh đóng cột vậy.
"Lục Ngạn, mình sẽ không bao giờ hối hận, mình chắc chắn với cậu điều đó"
Sẽ không bao giờ, Trác Du Hiên hắn sẽ không bao giờ hối hận về việc này.
Hắn hận Thẩm Quân Dao, hận đến mức muốn nghiền nát con người ta vậy.
Lục Ngạn cũng vô cùng không ngờ đến, đây chính là người bạn thân của anh trong suốt bao nhiêu năm qua.
Lục Ngạn chỉ giữ im lặng nhìn người bạn thân này của mình, anh trầm ngâm một lát.
Nhìn ánh mắt cương nghị kia của Trác Du Hiên, người bạn thân chơi cùng anh từ nhỏ cho đến bây giờ kia, anh cũng chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán mà thôi.
Con người của Trác Du Hiên, làm sao mà Lục Ngạn không hiểu rõ cho được cơ chứ.
Con người của cậu ta quá cố chấp, quá đề cao cái tôi của bản thân mình, không bao giờ nghe lời khuyên của người khác.
Nay Trác Du Hiên lại một mực chắc như đinh đóng cột khẳng định hẳn sẽ không bao giờ hối hận.
Nhưng trên đời này, đâu có ai có thể nói trước được điều gì đâu.
Mọi chuyện xảy ra theo tự nhiên chứ không hề theo sự sắp xếp của ai khác, Trác Du Hiên lúc này khẳng định như vậy, nhưng sau này thì sao? Biết mai sau sẽ thế nào? Vả lại, Lục Ngạn cũng cảm thấy thắc mắc, Thẩm Quân Dao kia đã gây nên tội tình gì mà khiến cho Trác Du Hiên, bạn thân của anh căm ghét đến như vậy.
Trong tâm trí của anh, sau lần gặp kia, Lục Ngạn thấy Thẩm Quân Dao cũng rất tốt mà, đâu có nhẫn tâm độc địa giống những lời mà Trác Du Hiên nói đâu.
Hay là giữa hai bọn họ có hiểu lầm gì? Lục Ngạn cũng không muốn nghĩ nhiều về điều này, anh chỉ mong Trác Du Hiên về sau vẫn sẽ như ngày hôm nay, thực hiện được lời nói của mình.
Hơn nữa, anh cũng không muốn Trác Du Hiên tàn nhẫn hành hạ một người con gái đến chết đi Song lại như vậy.
Trác Du Hiên, cậu hãy nhớ cho kĩ những lời hôm nay cậu nói ra.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Mai sau, cậu hối hận thì đừng có đi xin người ta tha thứ.
Bởi vì, lúc đó đã không còn kịp nữa rồi.
Lục Ngạn chỉ biết thở dài, anh không biết phải khuyên người bạn thân này của mình như thế nào nữa.
Trác Du Hiên quá cố chấp khiến Lục Ngạn cảm thấy bất lực.
Không gian đang im lặng, hai người đàn ông một người cúi mặt xuống, một người đang suy nghĩ điều gì đó thì giọng nói của Trác Du Hiên vang lên làm bầu không khí trở nên sôi nổi trở lại.
"Cậu mới về nước, hay là ở lại nhà mình ăn một bữa cơm đi.
Lâu rồi chúng ta không trò chuyện tâm sự, mình cũng có nhiều chuyện muốn tâm sự với cậu lắm"
Lục Ngạn hơi mỉm cười, mỗi khi anh cười lên rất đẹp, chỉ tiếc là Lục Ngạn không thích cười mà thôi.
Anh gật đầu, khẽ nói với Trác Du Hiên.
Con người của Lục Ngạn vô cùng thích yên tĩnh cho nên anh cũng không bao giờ nói lớn tiếng.
"Được rồi nhỉ.
Tối nay chúng ta phải uống thật say.
Đúng không bạn?"
Lời đùa cợt của Lục Ngạn vừa mới dứt, khoé môi của Trác Du Hiên hắn hơi cong lên như là muốn chấp thuận ý kiến kia của Lục Ngạn.
Hai bọn họ lúc nào chả vậy, gặp nhau là y như rằng sẽ uống với nhau rất lâu, hơn nữa, tửu lượng của bọn họ cũng rất cao nữa.
Còn về phía Thẩm Quân Dao, cô vẫn nằm trên giường, được Lục Ngạn cho uống thuốc cùng với tiếp nước thêm nhưng cô vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai mắt của người con gái vẫn nhắm chặt, sắc mặt vẫn chẳng khá hơn tuy đã được sưởi ấm một thời gian, cả người của Thẩm Quân Dao vần run lên bần bật.
Trác Dương Phong nhìn chị dâu của mình đang nằm trên giường, cậu khẽ chạm nhẹ vào tay của Thẩm Quân Dao, cái giá lạnh trên người của Thẩm Quân Dao cũng làm cho cậu cảm thấy hoảng sợ.
Người của Thẩm Quân Dao thật sự rất lạnh, lạnh như một cái xác vậy.
Nhìn chị dâu như vậy, Trác Dương Phong không khỏi cảm thấy xót xa và đau lòng.
Cậu cảm thấy vô cùng thương xót cho người con gái số khổ kia đã không may mắn trở thành vợ của anh trai hắn, để rồi rơi vào cái cảnh như ngày hôm nay.
Đây là lần đầu tiên Trác Dương Phong cảm thấy thương hại cho một người khác đấy.
Cậu không biết vì sao nữa, nhưng khi vừa đến đây, nhìn thấy người con gái đáng thương ấy nằm ngất giữa trời mưa, cậu không đành lòng, không kìm được mà chạy đến.
Trác Dương Phong không hiểu tại sao hôm nay mình lại hành động lạ như vậy chứ? Mọi người thường hay đồn rằng, Trác Dương Phong cũng là một kẻ máu lạnh vô tình đấy, môi tội chỉ là thua anh trai mình về sự tàn độc thôi.
Nhưng sự thật đâu phải là như vậy! Cậu ta vốn rất ấm áp cơ mà.
Trác Dương Phong đưa tay chạm vào trán của Thẩm Quân Dao, cô hiện giờ vẫn sốt rất cao.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành đem tạm một chậu nước nóng vào đây để giúp Thẩm Quân Dao hạ nhiệt mà thôi.
Từng động tác giặt khăn, lau người cho Thẩm Quân Dao, Trác Dương Phong đều làm vô cùng thuần thục.
Cậu khẽ lau đi những giọt mồ hôi lạnh ở trên người cô, rồi âm thầm nhẹ nhàng mở máy sấy tóc giúp tóc của Thẩm Quân Dao khô nhanh hơn.
Trác Dương Phong làm rất cẩn thận, không làm phiền đến người chị dâu đang nghỉ ngơi kia.
Nhưng tại sao Trác Dương Phong lại phải làm như vậy trong khi hai người hoàn toàn không có quan hệ gì cả? Trác Dương Phong cũng không biết là tại sao nữa.
Có lẽ là cậu muốn bù đắp cho người con gái ấy sau những tổn thương không đáng có, cậu muốn thay anh trai mình sửa chữa lỗi lầm hay sao? Chắc là như vậy! Đang lau tay chân cho Thẩm Quân Dao, giúp thân nhiệt của cô tăng lên một chút thì từ phía sau có tiếng mở cửa "cạch"
một cái, tiếp theo đó là giọng nói vang lên.
"Dương Phong, cô ấy thế nào rồi? Hạ sốt chưa?"
Trác Dương Phong quay sang thì thấy Lục Ngạn đang đứng đó.
Đầu tiên anh cũng thắc mắc, chẳng phải Lục Ngạn đang cùng anh của cậu nói chuyện gì ở dưới nhà hay sao? Sao lại lên đây sớm như thế? Nhưng anh cũng không quan tâm chuyện đó cho lắm, chỉ trả lời lại câu hỏi của Lục Ngạn.
"Tình hình của chị ấy ổn hơn rồi anh ạ.
Anh xem xem chị ấy đã hạ sốt chưa.
Chứ em thấy người chị ấy nóng quá nên mới lau qua người cho chị ấy bằng nước nóng."
Lục Ngạn gật đầu một cái, anh tiến lại gân đưa tay đặt lên trán của Thẩm Quân Dao.
Vẻ mặt của Lục Ngạn vô cùng trầm tư, không ai có thể đoán ra là anh đang nghĩ gì.
Thật ra anh cùng với Trác Du Hiên đang muốn xuống nhà uống rượu, nhưng do bệnh nghề nghiệp của Lục Ngạn quá nặng, anh mới phải lên đây xem xem Thẩm Quân Dao thế nào rồi.
Lúc mới lên đây, nhìn thấy Trác Dương Phong đang cặm cụi chăm sóc Thẩm Quân Dao, Lục Ngạn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Một người như Trác Dương Phong mà cũng biết chăm sóc người khác nữa hay sao? Sau khi kiểm tra lại một lượt cho Thẩm Quân Dao xong, khuôn mặt của Lục Ngạn mới dãn ra, anh quay sang vỗ vai của Trác Dương Phong.
"Cô ấy cũng hạ sốt rồi, không còn sốt cao như vừa nãy nữa.
Đợi cô ấy tỉnh lại nữa là xong, muộn rồi, em cũng nên nghỉ ngơi đi"
"Em biết rồi, cảm ơn anh, bác sĩ Lục"
Lục Ngạn khẽ bật cười vỗ vai của Trác Dương Phong một cái.
"Khách sáo gì chứ? Gọi anh là Lục Ngạn được rồi:.