Đương nhiên, Tô Diệu cũng chỉ tùy tiện nghĩ vậy thôi.
Việc nguyên chủ bao nuôi tiểu bạch kiểm, suýt chút nữa đã bị hãm hại thê thảm khiến cô luôn nơm nớp lo sợ. Sau khi xuyên sách, đương nhiên cô phải tránh giẫm lên vết xe đổ đó. Tô Diệu lại nhìn về phía bên kia mấy lần, nhưng thật ra chỉ ôm thái độ ngắm nhìn mà thôi, không hơn, ngắm đủ rồi sẽ không trầm mê nam sắc nữa.
Lục Triệt nghe thấy cô buột miệng thốt ra câu "Đẹp trai quá!", vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng phức tạp, một lời khó nói hết.
Người đàn ông kia vừa xuất hiện, tình huống đã được kiểm soát.
Chỉ là anh ta cũng không muốn gây xung đột với đối phương, Lục Xuyên Hoài giữ chặt nắm đấm mà gã say rượu định vung về phía Tưởng Tốn. Gã say rượu cắn răng dùng sức vùng ra nhưng vẫn bị anh kiềm chế không động đậy được, nghẹn đến mức trong mắt tràn đầy tơ máu.
Những người này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ khi bà chủ ở một mình mới dám say rượu giở trò đồi bại. Bây giờ nhìn thấy có người đứng ra bảo vệ cô nên không dám tiếp tục nữa.
Lục Xuyên Hoài đỡ Tưởng Tốn quay trở lại, hỏi anh ta: "Có sao không?"
"Hơi đau lưng, chân cũng bị trật khớp." Tưởng Tốn có chút ngượng ngùng cười nói: "Cũng may cậu đến kịp, nếu không tên kia đã muốn đánh nhau với tôi rồi. Từng này tuổi còn bị đánh cho bầm dập mặt mũi chỉ vì tranh giành tình cảm, nếu để học sinh biết được, bọn chúng còn không chê cười hiệu trưởng là tôi đây mới lạ đấy."
"Anh Tưởng, vừa rồi may mà có anh." Liễu Vân Hinh chủ động đi đến, cô ta lại nhìn về phía Lục Xuyên Hoài, "Anh đến rồi."
Ba chữ này nói ra rất chậm, dường như trong đó ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Lục Xuyên Hoài gật đầu, dìu Tưởng Tốn đi về phía bức bình phong, hai người đứng cạnh nhau, nhìn qua Tưởng Tốn còn thấp hơn Lục Xuyên Hoài nửa cái đầu.
Kỳ thật, dáng người Tưởng Tốn cũng không thấp, ít nhất cũng phải 1m75, nếu đứng một mình thì cũng là một người đàn ông trung niên xuất chúng và tràn đầy năng lượng.
Chẳng qua dáng người của Lục Xuyên Hoài quá tốt, chiều cao của anh khoảng 1m88, còn cao hơn cả Lục Triệt ăn ngon ngủ tốt nữa.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng màu trăng non, bởi vì đến đây ăn cơm nên vừa rồi ở trên xe anh đã cởi cà vạt ra, khí chất trưởng thành còn mang theo vài phần nhàn nhã tuỳ ý, vai rộng chân dài, tư thế bước đi đẹp trai đến mức có thể khiến người nhìn mềm nhũn cả chân.
Thấy bọn họ đi tới, Tô Diệu còn đang suy nghĩ, người này chẳng lẽ là trợ lý của Lục Xuyên Hoài?
Cô hoàn toàn không nghĩ đến người này thực ra chính là Lục Xuyên Hoài. Bởi vì anh ta quá đẹp trai, hơn nữa nhìn qua không giống đàn ông trung niên một chút nào.
Nói anh ta là người mẫu cũng có người tin nữa kìa.
Nhưng cũng không giống trợ lý lắm, bởi vì khí chất thực sự quá xuất sắc.
Trên đường đi, Tưởng Tốn tiện thể giải thích vì sao anh ta lại đón Lục Triệt và Tô Diệu đến nơi này, do đó sau khi Lục Xuyên Hoài đến gần, anh không nhìn con trai của mình mà ánh mắt lại dừng trên người Tô Diệu trước.
Tô Diệu cũng nhìn anh, da đầu liền tê dại, chẳng lẽ người này thật sự là ông xã của cô.
Trẻ hơn nhiều, càng đẹp trai hơn nhiều so với trong tưởng tượng, thật không hợp lý chút nào.
Nhưng có thể sinh ra được nam chính trong tiểu thuyết tổng tài, chứng tỏ gen của Lục Xuyên Hoài thực sự rất tốt.
Lục Xuyên Hoài không giống đám người Tưởng Tốn, lúc nhìn thấy Tô Diệu, phản ứng của anh rất bình thường, không có biểu cảm khó tin hay kinh ngạc. Cả khí chất và cách trang điểm của Tô Diệu đều thay đổi rất nhiều, trước khi Lục Xuyên Hoài đi công tác, nguyên chủ hình như chỉ nặng khoảng 90 cân(*).
(*) 1 cân ở Trung Quốc sẽ bằng 596,8 gam ở Việt Nam, vì vậy 90 cân ở Trung Quốc sẽ bằng khoảng 54 cân ở Việt Nam.
Cô đột nhiên béo lên nhiều như vậy, nhưng anh lại không hề kinh ngạc. Cũng không biết là bởi vì anh vốn dĩ không quan tâm đến cô, hay là anh che giấu cảm xúc quá tốt, dù sao thì tâm tư của người đàn ông này cũng sâu không lường được.
Chỉ có điều, bây giờ Tưởng Tốn đang vô cùng xấu hổ, anh ta không nhận ra vợ của Lục Xuyên Hoài đã đành, trước đó còn nói những lời kia.
Anh ta đành phải cười xin lỗi Tô Diệu: "Thực xin lỗi em dâu, tôi bị cận thị, hôm nay quên không mang kính."
Tô Diệu cũng không để ý, cô thậm chí còn an ủi ngược lại đối phương: "Không sao, thực ra tôi cũng có chút thay đổi so với trước đây. Hơn nữa tôi cảm thấy ánh mắt anh rất tốt, lại nhận nhầm tôi thành sinh viên đại học, tôi vui vẻ đến mức tinh thần cũng tươi trẻ hơn nhiều."
Nói đến đây, Tô Diệu cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt ý vị đang âm thầm quan sát mình.
Cũng không biết Lục Xuyên Hoài có phát hiện ra sự thay đổi của cô hay không, nhưng nói chung là, Tô Diệu cứ thoải mái thừa nhận bản thân cô thay đổi trước đã.
Như vậy cô cũng không cần phải lo lắng đề phòng gì nữa
Cô quay đầu nhìn lại, nhưng ánh mắt của Lục Xuyên Hoài vẫn đang nhìn cô, vì vậy hai người liền đối mặt với nhau. Cô nghe thấy Lục Xuyên Hoài thấp giọng hỏi: "Cô đến trường học của Lục Triệt à?"
Chất giọng trầm ấm càng dễ nghe hơn nhiều so với khi nghe qua điện thoại, cảm giác tê dại xông thẳng lên đầu.
Hơn nữa, góc nghiêng của Lục Xuyên Hoài gần ngay trước mặt, hàng lông mày thâm thuý, sống mũi cao thẳng, lúc này trong đầu Tô Diệu đã trống rỗng, chỉ còn lại hai từ, yêu nghiệt. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Cô lặng lẽ tự nhéo mình một cái, thầm nghĩ Lục Xuyên Hoài cũng chỉ kém ba cô vài tuổi trước khi cô xuyên sách mà thôi.
Vài lần như vậy, cuối cùng Tô Diệu cũng cưỡng ép bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Cô gật đầu với Lục Xuyên Hoài, "Ừ."
"Vất vả rồi."
Sau đó, Lục Xuyên Hoài vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Tưởng Tốn, Tưởng Tốn tự giễu vì hôm nay không nhận ra Tô Diệu ở trường học, thậm chí còn cố tình tra hỏi, nói may mà cô không so đo. Hai người cũng hàn huyên về ngành đầu tư và thị trường tài chính trong thời gian gần đây, sau đó lại nói về một số việc xảy ra trong quá khứ.
Trong lúc nói chuyện, Lục Xuyên Hoài không quên dùng đũa gắp thức ăn cho Tô Diệu và Lục Triệt.
Cũng không biết làm sao anh nhìn ra được, cảm thấy Tô Diệu hình như rất thích chấm nước sốt kia, vì vậy không gắp đồ ăn vào bát của cô mà đặt luôn vào đĩa nước sốt.
Cũng vì thế mà mỗi lần Tô Diệu nhìn lên, trong đĩa nước sốt của cô đều có thịt gà hoặc là rau củ.
Lúc đầu Tô Diệu còn nhớ rằng cô phải giảm cân, vì vậy cô định không ăn quá no vào buổi tối.
Ai ngờ Lục Xuyên Hoài cứ im lặng gắp đồ ăn cho cô, không ăn thì thật lãng phí.
Hại cô ăn no căng bụng, lại thêm một ngày giảm cân thất bại.
Sau khi ăn no, cô sợ Lục Xuyên Hoài lại tiếp tục gắp đồ ăn cho mình, nên vội vàng tìm cơ hội tranh thủ đứng dậy, nói muốn đi toilet một chút.
Lúc Tô Diệu đang rửa tay trong nhà vệ sinh, tiếng giày cao gót từ xa truyền đến.
Cửa bị đẩy ra, xuyên qua tấm gương, cô bắt gặp ánh mắt của bà chủ nhà hàng.
"Lục phu nhân, đồ ăn có hợp khẩu vị của cô không?"
"Ngon lắm."
Nghe vậy, Liễu Vân Hinh cong môi cười nói, "Hôm nay món ăn trên bàn đều là mấy món Xuyên Hoài thích, xem ra khẩu vị của cô và anh ấy rất giống nhau."
"Vậy sao?" Lời này nghe qua giống như chỉ là một câu tán gẫu bình thường, nhưng Tô Diệu lại cảm thấy có gì đó không ổn.
"Tôi, anh Tưởng, và Xuyên Hoài quen nhau đã hơn bảy năm, bảy năm trước, ba người chúng tôi rất thích ngồi ở sau bức bình phong kia, gọi một bàn đồ ăn, lại thêm hai chai rượu ngon, nói chuyện phiếm cho đến khi nhà hàng đóng cửa." Liễu Vân Hinh có chút cảm khái nói, "Chớp mắt một cái, nhiều năm như vậy đã trôi qua, tôi thực sự hoài niệm khoảng thời gian đó."
Tô Diệu có thể nghe hiểu, đối phương nói ra nói vào nhiều như vậy, thực ra chỉ để khoe khoang tình cảm gắn bó giữa cô ta, Tưởng Tốn và Lục Xuyên Hoài mà thôi.
Bạn bè quen biết hơn bảy năm, chúng tôi có chung một đoạn quá khứ mà cô không có.
Đây chắc hẳn là điều mà cô ta muốn nói.
Nhưng quá khứ của bọn họ thì có liên quan gì đến cô?
Tô Diệu vừa ra khỏi nhà vệ sinh lại gặp Tưởng Tốn, cô cảm thấy thật trùng hợp, vì vậy lên tiếng chào hỏi.
Cô nửa đùa nửa thật nói: "Anh Tưởng, anh cũng đi toilet hoài niệm quá khứ sao?
Tưởng Tốn: "..." Hoài niệm cái gì cơ?
Sau đó Tưởng Tốn nhìn thấy Liễu Vân Hinh cũng đi ra theo sau Tô Diệu, liền biết toang con mẹ nó rồi.
Liễu Vân Hinh có tình ý với lão Lục cũng phải bảy tám năm.
Lúc này nhìn thấy Tô Diệu, tâm trạng của cô rõ ràng không đúng lắm. Lại liên tưởng đến câu nói đùa vừa rồi của cô, Tưởng Tốn có thể đoán được, chắc hẳn Liễu Vân Hinh không nhịn được nên đã nói gì đó với Tô Diệu.
Nếu bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Tô Diệu và Lục Xuyên Hoài, thì tất cả đều là do ngay từ đầu anh ta muốn dẫn Tô Diệu đi ăn tối cùng, hơn nữa còn đặt bàn ở nơi này.
Tội này rất nghiêm trọng, chỉ sợ Lục Xuyên Hoài sẽ không để yên cho anh ta.
Tưởng Tốn cảm thấy, anh ta cần phải tìm cách sửa chữa sai lầm thôi.
Sau khi trở lại bàn ăn, Tưởng Tốn để ý thấy Tô Diệu không hề ăn gì. Là do không muốn ăn nữa hay là...
Bị Liễu Vân Hinh chọc giận rồi?
Trong lòng anh ta càng thêm áy náy, nghĩ một lúc rồi nói: "Em dâu, hôm nay thật sự rất xin lỗi cô. Hay là tôi tặng cô một phần quà để bồi tội nhé."
Nghe vậy, Tô Diệu nhìn về phía anh ta.
"Cô có thích đồ ăn nơi này không?"
"Rất hợp khẩu vị." Tô Diệu ăn ngay nói thật.
Tưởng Tốn nói: "Thật ra, mấy năm trước tôi có mua một ít cổ phần của nhà hàng này, không nhiều lắm, hay là tôi tặng toàn bộ số cổ phần này cho cô nhé."